Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 71 : Hôn nhẹ chàng ta, ôm ôm chàng ta, chắc hết tức thôi

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Trời tối dần, xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào huyện trường Châu.



Tiến vào cổng thành không xa là nhà của Triệu Tịch Ngôn, nhưng lúc chạy lướt qua đó, Triệu Tịch Ngôn chẳng có chút động tác nào.Chu Thừa Vũ không thể khỏi liếc nhìn y.trên chặng đường về, Triệu Tịch Ngôn vốn đã bớt xấu hổ, nhưng càng về gần huyện Trường Châu, dường như y có gì không đúng, không ngẩng đầu lên được một lúc lâu.



Chu Thừa Vũ không khỏi dừng mắt trên người y một lúc.



Triệu Tịch Ngôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ góc nghiêng. Mặc dù y khôngnhìn thấy ý gì từ ánh mắt đó, song, chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà y luôn cảm giác ánh mắt đó như đao như kiếm, khiến ý không còn chỗ trốn.



Cứ chịu giày vò sống một ngày như một năm như vậy, mãi cho đến cửa nha môn huyện.



Vũ huyện thừa là người đầu tiên nhảy xuống xe, vội vàng tìm lý do chạy mất. Chu Thừa Hồng thì xem trò vui không ngại chuyện lớn. Sau khi nhảy xuống xe, hắn đứng sang một bên, hớn hở nhìn Triệu Tịch Ngôn cúi đầu nhảy xuống theo.



hắn ta nhìn Chu Thừa Vũ, người cuối cùng cũng có vẻ mặt hơi không kiềm được, cười ha hả nói: "Tam đệ, nhà cửa Triệu giải nguyên bị cháy sạch rồi, không có chỗ ở. Luận về tình hay lý, đệ nên chu cấp cho người ta một chỗ để ở. Người ta không chỉ giành được vinh quang cho huyện Trường Châu, mà còn là... biểu ca đấy! "



Chu Thừa Vũ nhìn nhị ca gầy hơn một nửa thời trẻ, chẳng ngờ vẻ ngoài của huynh ấy đã đổi nhưng bản chất vẫn vô liêm sỉ như xưa. Chàng nhìn về đằng sau Chu Thừa Hồng rồi đột nhiên cất cao giọng hỏi: "Nhị ca này, năm ấy huynh trêu ghẹo những tiểu nha đầu hầu hạ trong nhà, nay chẳng biết ở đâu, nhị tẩu có biết không?"



Chu Thừa Hồng cười hì hì muốn gập sống lưng. "Chuyện đã nhiều năm rồi, giờ đệ nhắc làm gì chứ?"



Chu Thừa Vũ vẫn nhìn phía sau hắn ta, nhưng giọng nhỏ hơn nãy. "Tính ra cũng không lâu lắm.Ta nhớ, năm đó các nàng đều ở tuổi đẹp toàn 15 16t, đến giờ chỉ mới hai mươi lăm hai sáu tuổi thôi. Nếu ta nhớ không lầm, chẳng phải trước giờ nhị ca huynh luôn thích nữ nhân tầm tuổi này sao? "



Chu Thừa Hồng vẫn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần.



hắn im lặng lắc lắc đầu, rồi nói: "nói tào lao! Ta thích nữ nhân tầm tuổi đó lúc nào?rõ ràng ta thích nhất các tiểu cô nương ở độ 14 15 tuổi tươi mơm mởn!" nói xong bỗng nhớ đến Tạ Kiều, hắn cười lộ vẻ hài lòng "Có điều hiện giờ, ta đã thay đổi rồi. hiện giờ đúng là ta thích người lớn tuổi hơn chút, tỷ như..."



Nhị tẩu đệ đó!


Cha Triệu cũng thuyết phục: "Đúng vậy đó Tịch Ngôn, chúng ta ra ngoài không thuê nổiphòng trọ, không đủ khả năng mua nhà, thậm chí ăn cơm còn không dễ dàng gì!"



Lẽ nào còn muốn ở lại Chu gia, ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà Chu Thừa Vũ?



Mặt nào y cũng không bằng hắn, vợ cũng thua trong tay hắn, rồi lại kéo theo cả nhà đến ăn nhờ ở đậu nhà hắn, bản thân y biến thành hạng người gì?Chưa nói đến chính mình vốn chẳng có tư cách này, ngay cả có, y cũng không thể làm chuyện như vậy!



Y nói: "Ban đầu chúng ta dự định vào kinh hôm nay. Giờ đúng lúc, cả nhà ba người chúng ta đều vào kinh."



Hồ thị nói: "Cứ thế đi sao? Nhà của chúng ta ở đây, cứ thế đi sao?" Bà chợt nghĩ đến mục đích Triệu Tịch Ngôn đến Phủ thành, "Tiết Sĩ Văn, cái tên Tiết Sĩ Văn đáng hận ngàn đao kia thì sao?"



Hôm nay, bà vốn muốn đến Hồ gia kiếm Tiết thị náo loạn một trận, nhưng nhớ đến Tiết Sĩ Văn, cuối cùng không dám đi. Lần này bà hỏi lại, lòng mong chờ. Nếu Tiết Sĩ Văn ngã xuống, bà cần phải đến Hồ gia, lột một lớp da Tiết thị mới hả dạ!



Triệu Tịch Ngôn kể lại rất đơn giản. Vì bọn được cứu trong lúc hôn mê, nên không có gì để thu dọn. Hồ thị chỉ cần về cầm vài thứ, là có thể trực tiếp lên đường.



"đi thôi!" Y dẫn đầu đi ra ngoài. "Hôm nay muộn rồi. Chúng ta ra khách điếm ở một đêm, sáng sớm mai hẵng đi."



Hồ thị không bằng lòng lắm, nhưng bà nghĩ tới Tiết Sĩ Văn đã rơi đài, vừa hay có thể đến Hồ gia tìm Tiết thị bồi thường, thế nên bắc đắc dĩ đi theo.



Ba người vừa ra cửa Chu gia, đã nhìn thấy Chu Thừa Hồng ở cổng.



“Muốn đi thật à?” Chu Thừa Hồng từ miệng A Quỳnh biết được, ban nãy bị Chu Thừa Vũ hại bị một trận giày vò cực thảm, nên đâm ra chung một lòng với Tạ Kiều, đều muốn giúp đỡ Triệu Tịch Ngôn. "Ta nghe bảo nhà ngươi đã cháy sạch rồi, các ngươi muốn đi, dừng chân ở đâu?"



Triệu Tịch Ngôn nói: "Sáng sớm mai cả nhà ta sẽ rời khỏi huyện Trường Châu."



“đi Kinh Thành à? Cả nhà ba người luôn?” Chu Thừa Hồng hỏi, trong lòng hắn cũng xác định. Vì vậy, hắn ta tức thì tháo hà bao trên thắt lưng, kín đáo nhét vào tay Triệu Tịch Ngôn,“Cầm đi, chờ ngươi đề tên trên bảng vàng, khi đó đừng quên cảm tạ ta."