Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 70 :

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Lúc Chu Thừa Vũ và Bùi Thanh dắt ngựa ra, vì còn giận nên sắc mặt y còn khó coi, vừa ra đã bị Chu Thừa Hồng bắt vào ngồi xe ngựa. Xe ngựa này là cỗ xe Chu Thừa Hồng đi từ Kinh Thành đến, trông rất bình thường nhưng bên trong hết sức rộng rãi và thoải mái, Triệu Tịch Ngôn đang bị thương và Vũ huyện thừa, cũng đang ngồi trong xe ngựa.



Bởi vì Chu Thừa Vũ thực sự giận tột cùng với hành động của Đổng tri phủ, vẻ mặt như thể không có chút nhiệt độ. Chàng vừa lên xe ngựa, không ai dám chào hỏi. Xe ngựa chạy chầm chậm được mộtđoạn, Chu Thừa Hồng chịu hết nổi rồi, bèn vỗ vai Chu Thừa Vũ.



"Người thì đệ đã cứu rồi, Tiết Sĩ Văn cũng bị tống giam rồi. Rốt cuộc đệ còn tức vì điều gì?" hắn thực sựkhông thể hiểu được, kết cục toàn vẹn thế này, nên vui lên mới đúng chứ!



Vũ huyện thừa biết nội tình, hắn ta ngập ngừng hỏi: "Đại nhân, phải chăng là chuyện kẻ tử tù?"



Chu Thừa Vũ gật đầu, rồi thở dài: "Kẻ tử tù này có thể trốn thoát khỏi đại lao Phủ thành là do có người cố tình thả người. Mà gã ta vừa trốn thoát đã chạy đến huyện Trường Châu giết người hàng loạt, hẳn là có người chỉ dẫn. Chỉ là Đổng tri phủ bảo vệ Tiết Sĩ Văn, không chịu áp giải kẻ từ tù đến công đường đối chất, chúng ta không có tiếng nói, quả thật hết cách rồi."



Chu Thừa Hồng vừa nghe đã tức, vỗ mạnh lên đùi một cái. "Sao đệ không nói sớm vậy? thật dám bao che gã họ Tiết đó, tiểu gia đây đạp nát cái nha môn Tri phủ của ông ta!" hắn nói xong càng muốn điđến đó đập nát luôn, vội hét lên: "không được, không được, quay lại, tiểu gia đây đập liền, ngay lập tức!"



"Bỏ đi." Chu Thừa Vũ lắc đầu và kéo Chu Thừa Hồng lại.



Chu Thừa Hồng vốn chỉ giận ba phần, thấy thái độ của Chu Thừa Vũ, cơn tức lên đến bảy phần, “Tam đệ! Sao đệ... sao đệ trở nên như thế này!”



Cái chuyện quan chức ỷ thế hiếp người bao che cho nhau, không gặp thì thôi, đã gặp thì sao có thể bỏ qua? Huống gì, một nửa người vô tội bị giết hại là con dân huyện Trường Châu. Tam đệ thân là huyện lệnh Trường Châu huyện, đòi công bằng cho họ là một lẽ hiển nhiên?



Triệu Tịch Ngôn cũng ngồi thẳng lưng lên, bởi vì cả nhà y được cứu kịp thời, nên dù cho Tiết Sĩ Văn có động cơ giết người, nhưng giết người bất thành, thế nên ấn theo luật pháp Đại Lương chỉ kết án ngồi tù mấy năm mà thôi. Song, Triệu Tịch Ngôn không vừa lòng với kết quả này. Nếu không phải biểu muội A Nhu cứu người đúng lúc thì cả nhà ba người bọn họ đã chết rồi!



Vì vậy, y nhịn không được xen mồm vào. "Có phải Chu đại nhân định mặc kệ những người dân vô tội chết oan đó không? Ngài thân là Huyện lệnh Trường Châu huyện, mà lại không đòi công bằng cho bọn họ, nỗi oan này của họ chắc chỉ có thể chôn vùi mãi trong lòng đất mà thôi!"



Lời nói của y tràn ngập ý mỉa mai.



Chu Thừa Vũ hờ hững nhìn thoáng qua y, sau đó nhìn qua Vũ huyện thừa với ý dò hỏi.



Vũ huyện thừa đè mạnh tay Triệu Tịch Ngôn lại, vội vàng nói: “Nhờ vào phu nhân nhạy bén, ngài vừa đibên này, phu nhân bên đó liền cử người trông coi Tiết Sĩ Văn và tùy tùng của ông ta. Trước khi Tiết Sĩ Văn đi, ông ta để Tiết Đạt lại, dặn dò gã ta phóng hỏa Triệu gia, vừa may bị phu nhân ngăn lại."




Triệu Tịch Ngôn hoảng hốt đầy mặt, vội thốt lên, “Sao có thể như vậy, không lý nào ông ta..”.



Tuy Triệu Tịch Ngôn thi hương đứng đầu, nhưng y hiện chỉ mới mười bảy tuổi. Trong cuộc sống xưa giờ của y chỉ có đọc sách và trên sách vở, sao có thể hiểu được chốn quan trường đen tối. Y mới thốt được một nửa, lại nghĩ đến độ khả thi trong chuyện này, tuy là im bặt, nhưng nghĩ không rõ lắm, bèn nhìn Chu Thừa Vũ với ánh mắt hoang mang.



Chu Thừa Vũ lúc này đã phiền y lắm rồi, bản thân chàng đang có tâm trạng không tốt. Chàng rất muốn đạp thẳng Triệu Tịch Ngôn xuống xe ngựa cho rồi, tốt nhất là té ra bộ dạng chó ăn phân!



Nhưng bắt gặp ánh mắt khát khao ham học mãnh liệt, chàng bỗng thấy cảm giác nỗi bực dọc trong lòng tiêu tán như kì tích. Chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi chưa dứt sữa thôi, Nhu Nhu cứu hắn, chắc chắn không phải còn thích hắn đâu.



Hai người là biểu huynh muội đó!



Chàng ta khẽ cong lên, giải thích đơn giản cho Triệu Tịch Ngôn biết. "Nếu các ngươi không đến kịp, Tiết Sĩ Văn sẽ không bị bắt, Đổng tri phủ chỉ bắt ông ta bồi thường thiệt hại cho nhóm thương nhân kia. Ngươi nghĩ thử xem, bằng chứng đầy đủ nhưng vẫn không bắt được ông ta, Đổng tri phủ đang bao che cho ông ta chứ còn gì? Tiết Sĩ Văn hãm hại ta, còn thừa cơ hội vơ vét của cải. Ông ta thân là cánh tay đắc lực của Đổng tri phủ. Nếu không có Đổng tri phủ dung túng, ngươi cảm thấy ông ta dám quang minh chính đại làm thế sao?"



không dám! Triệu Tịch Ngông mạnh mẽ lắc đầu.



Chu Thừa Vũ hài lòng gật đầu, tiếp tục: "Thế mới nói, hai người họ chỉ sợ âm thầm cấu kết với nhau làm việc xấu từ lâu. Lần này, kẻ tử từ không bị đưa ra. Thứ nhất là, Đổng tri phủ cho người ta thấy hình ảnh mình ‘trị dưới không nghiêm’. Thứ hai, rất có khả năng, ông ta có nhược điểm nào đó bị rơi vào trong tay Tiết Sĩ Văn. Lần này, ông ấy không bảo vệ được Tiết Sĩ Văn, sau này cũng khó giữ nổi nữa, mà Tiết Sĩ Văn vì cầu sống sót, ông ta sẽ không vạch trần ông ấy! "



Triệu Tịch Ngôn tức khắc đổi sắc mặt, “Vậy thì, chẳng phải Tiết Sĩ Văn gặp nguy hiểm?”



"không đâu, nhược điểm trong tay Tiết Sĩ Văn sợ là không nhỏ, không phải vạn bất đắc dĩ, Đổng tri phủ sẽ không lưu loát thế đâu." Chu Thừa Vũ lắc đầu, nói, "Huống gì, ta chán chường rời khỏi, chắc giờ này bọn họ đang hứng chí vô cùng, cho là ta không đụng chuyện này nữa."



Triệu Tịch Ngôn không khỏi ngạc nhiên: “Ngài còn có chiêu sau?”



Chu Thừa Vũ không trả lời, chỉ nhìn y, hừ lạnh.



Triệu Tịch Ngôn tức thì thấy mặt nóng như bị đốt, y hiểu lầm Chu đại nhân, còn châm chọc nhiều câu khó nghe như vậy…