Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 76 : Vết ứ đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Xe ngựa xốc nảy đột ngột một chốc rồi dừng, Tô thị dựa vào vai Hồ Ngọc Nhu để ổn định cả người. Chỉ là thời khắc nguy cấp, vì lo lắng cho đứa bé, nàng ta không những dựa hết cả người lên Hồ Ngọc Nhu mà còn như thể lấy hết sức bình sinh bóp lấy cánh tay Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu đau đến trắng mặt.



Hồ Ngọc Nhu bảo vệ nàng ta, hoàn toàn do bản năng, nhưng hiện tại, cô có chút hối tiếc trong lòng, người phụ nữ này ích kỷ đến quá đáng. cô thấy không sao rồi, vội đẩy mạnh tay Tô thị ra. "Nhị đệ muội, ngươi bấm ta đau quá!"



Gương mặt Tô thị vẫn vẻ hoảng hốt, như thể không nghe thấy Hồ Ngọc Nhu nói gì. Sau đó nàng ta nới lỏng vai, bắt lấy cổ tay Hồ Ngọc Nhu, giọng run rẩy: “Đại tẩu, ta sợ muốn chết, sợ muốn chết! Đại tẩu, tẩu xem có chuyện gì xảy ra thế, ta, ta phải đi gặp đại phu, xem thử bụng ta có sao không!"



Miệng thì nói thế, nhưng nàng ta vẫn cầm cổ tay Hồ Ngọc Nhu với hết sức bình sinh.



Hồ Ngọc Nhu sợ làm tổn thương em bé. cô không dám dứt khoát đẩy ra. May mà lúc này, Chu Thừa Duệ lo lắng vọt vào. "A Tĩnh, A Tĩnh, nàng có sao không?"



Thấy được Chu Thừa Duệ, Tô thị cuối cùng cũng buông tay Hồ Ngọc Nhu. Nàng ta khẽ chớp mắt, giọt nước long lanh trong mắt như chực rơi. "Phu quân, thiếp sợ muốn chết đi được, chẳng biết đứa bé có sao không ..."



Chu Thừa Duệ chạy tới, một tay cầm tay nàng ta, một tay khẽ xoa bụng: "Chớ sợ chớ sợ, con chắc chắn vẫn ổn. Chờ về nhà, ta mời đại phu liền." hắn vừa nói vừa chuyển tầm mắt sang Hồ Ngọc Nhu, thấy Hồ Ngọc Nhu đang xoay cổ tay, trên cổ tay trắng như tuyết hằn vết đỏ ửng, rõ ràng không phải là do tự mình làm.



Vậy, chỉ có một khả năng.



Chu Thừa Duệ nhìn xuống Tô thị đang hoảng sợ ôm chầm lấy hắn. hắn bất lực vỗ lưng nàng, rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu với vẻ áy náy. "Đại tẩu, tẩu có sao không?"



Nghe hắn hỏi, Hồ Ngọc Nhu lập tức kéo tay áo che lại, mặt không đổi sắc, lắc đầu bảo: "không có gì, ngoài đó xảy ra chuyện gì thế?"



"không có gì, là một tiểu cô nương bỗng nhiên xông ra đường, làm ngựa hoảng sợ." Chu Thừa Duệ đáp, buông Tô thị ra. "Nàng và đại tẩu vào xe ngồi đi, ta ra ngoài xem thử, không có chuyện gì sẽ về nhà."



Tô thị lắc đầu, hốt hoảng thốt lên: "không, chàng phải ở lại với thiếp!" nàng ta dừng lại, rồi nói tiếp: "Bắt tiểu cô nương đó đến đây. Nếu bụng thiếp có chuyện, thiếp nhất định không bỏ qua cho cô ta! "



Nàng ta sợ muốn chết, giờ còn chưa thôi lo lắng, đứa bé này bao năm trời mới có được, nhỡ may, nhỡ may có chuyện, nàng ta có chết cũng không yên lòng.



Nàng ta ôm chặt Chu Thừa Duệ, nói: "Chẳng phải chàng vừa không có gì à, vậy thì ở đây đi, đừng đi." nói xong, nàng ta mới chợt nhớ còn có Hồ Ngọc Nhu trên xe, vội nói lời xin lỗi: "Đại tẩu, tẩu có thể ra xe ngựa phía sau ngồi không? Ta...ta tạm thời không dám động, mà bụng ta cũng hơi khó chịu."
"Theo luật của triều Đại Lương, đánh mắng chủ, phạt ít nhất là 30 trượng. Nếu tình hình nghiêm trọng, trượng 100 cái, nếu người chưa chết, phạt lưu đày." Chàng nói, "Nàng bảo Lô Quảng mang sai dịch đibắt người!"



Thương tích Hồ Ngọc không không nghiêm trọng lắm, nhưng gia nhân đã dám làm như vậy với chủ, thìphạt 40 đại bản hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là Lô Quảng... cô thật sự nghi ngờ năng lực làm việc của hắn ta.



cô ngập ngừng: "hắn ta, liệu được không vậy? Di nương và đệ đệ của Tứ muội còn bên đó, nếu..."



Chu Thừa Vũ mỉm cười và nói: "Nàng cứ yên tâm, những chuyện này, hắn ta không hồ đồ." Chàng ngẫm nghĩ, nắm tay Hồ Ngọc Nhu. "Vầy đi, nàng có gì căn dặn, nói đi, ta thay nàng phân phó hắn ..”. Chàng đang nói, bỗng phát hiện cô nhíu mày, như mới hít vào một hơi, chàng bỗng biến sắc, kéo tay áo cô lên.



Vết ứ đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn.



Trong phút chốc, ánh mắt chàng ta sắc lẹm, “Ai làm?”



Hồ Ngọc Nhu không có ý gạt chàng ta. "trên đường về, Tứ muội đột nhiên băng ra đương, làm ngựa giật mình. Lúc đó, Nhị đệ muội sợ hãi, nên cầm tay hơi chặt."



Lại là Tô thị!



Nhìn thấy vết ứ đỏ sẫm, Chu Thừa Vũ nghĩ nên ở riêng càng sớm càng tốt!



Có lẽ là đổi góc nhìn, nên chàng chẳng thể nào hiểu nỗi, có thể sợ đến mức nào mà hành hạ Nhu Nhu trong vô thức đến vậy! Chàng nói: "đang yên đang lành, sao cô ta lại chạy đến chỗ nàng, nhị đệ ở đâu?"



Hồ Ngọc Nhu đáp: "nói tới mới nhớ, có chuyện này lạ lắm,hôm nay tự dưng Nhị đệ muội đến tìm thiếp, bảo thiếp còn nhỏ, không cần gấp gáp sinh con, trước tiên nên điều dưỡng tốt thân mình. Đây là lần thứ hai nói đến chuyện này rồi. Lần này, biểu cảm của cô ta có gì đó không ổn…" nói đến đây, Hồ Ngọc Nhu mạnh dạn nói theo suy đoán. “nói thật, có lẽ chàng cho là thiếp lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thiếp thấy trong đây có chuyện gì đó tuyệt không đơn giản. Thiếp lo là liệu cơ thể hai ta có vấn đề gì hay không, mà vấn đề này, là từ tay cô ta…Dù sao, thiếp nghĩ nên cho gọi đại phu đến xem là tốt nhất."



Chu Thừa Vũ nhìn sâu vào Hồ Ngọc Nhu.



Chàng thật sự không muốn tin, nhưng chợt nhớ lại ánh mắt Tô thị nhìn Hồ Ngọc Nhu mà chàng vô tình bắt gặp và những việc mà Tô thị làm khó dễ dạo gần đây. Chàng sợ lỡ đâu là thế thật, nêngật đầu, “Được!”