Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 77 : Hồ Ngọc Tiên há miệng, khóc hu hu rất dữ dội
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Giao việc cho Lô Quảng đến Hồ gia bắt người xong, Chu Thừa Vũ cho người mời Ngô đại phu đến.
thật ra, Ngô đại phu đã sớm đến Chu gia, chỉ là ông đang ở bên nhị phòng, cẩn thận bắt mạch cho Tô thị được một lúc. Khuôn mặt Ngô đại phu rất nghiêm túc. “Nhị phu nhân chớ lo, tuy hôm nay ngài bị hoảng sợ, nhưng không động thai khí. Lát nữa, lão phu sẽ kê toa thuốc an thai cho ngài. Chỉ có điều…”
"Chỉ có điều gì?" Tô thị lo lắng hỏi.
Ngô đại phu nhíu mày, dường như việc này làm ông bất ngờ, im lặng một lúc rồi bảo: “Xin Nhị phu nhân mời đại phu khác đến xem thử, lão phu có cảm giác cái thai này của phu nhân không được bình thường. Cũng có lẽ do lão phu học y kém cỏi, không nhìn ra được chỗ không bình thường.”
Đứa bé không bình thường?
Sắc mặt cả Tô thị và Chu Thừa Duệ thay đổi cùng một lúc.
Chu Thừa Duệ vội hỏi: "Là sao vậy Ngô đại phu, đứa trẻ không khỏe mạnh sao? Hay là trong bụng không ổn?"
Tô thị tiếp lời: "Đúng vậy Ngô đại phu, ruốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, ông đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng ra đi!"
Ngô đại phu nghĩ mình bản lĩnh kém cỏi thật, không phải ông không muốn nói, nhưng ông có biết vấn đề ở chỗ nào đâu mà nói. Ông thận trọng nói: "Cơ thể Nhị phu nhân và đứa bé không sao cả, nhưng từ mạch tượng của Nhị phu nhân, lão phu phát giác ra đứa bé có chút không đúng, nhưng lão phu thực sựkhông biết vấn đề nằm ở đâu. Hành y bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu lão phu gặp phải tình huống này, nhất thời chẳng biết là tốt hay xấu."
nói gì thế này!
Ngô đại phu là đại phu giỏi nhất huyện Trường Châu. Ông ta đã nhìn không ra, mấy đại phu khác có thể nhìn ra hay sao?
Tô thị thầm bực bội, hận không thể lên Kinh Thành ngay tức khắc. Kinh Thành dưới chân Thiên Tử, mọi thứ đều là nhất, miễn là có quyền có tiền, đại phu có giỏi tới đâu cũng có thể mời đến được.
Ngô đại phu đi rồi, nàng ta phàn nàn với Chu Thừa Duệ một hồi, vì nàng đã được Tạ Kiều đáp ứng, nên giờ chỉ còn mỗi quan sát thái độ của Chu Thừa Duệ.
Hồ Ngọc Nhu thở dài, khẽ xoa đầu muội ấy, hơi bận tâm nói: "Tỷ không biết cha chừng nào trở về. Tỷ khá lo lắng cho di nương và A Nam của muội. Hay là thế này, tỷ cho Quản ma ma đón di nương và A Nam đến khách điếm ở vài ngày, thế nào?"
Hồ Ngọc Tiên vốn thoải mái cả người, nhưng nghe thế, nàng cứng người, cười khổ.
Ấp úng được một lúc. Nàng ta mới lắc đầu. "Đại tỷ, nếu, nếu muội nói với tỷ, tỷ đừng lo cho bọn họ... tỷ có thấy muội quá máu lạnh hay không?"
Thấy bộ dạng dở sống dở chết này của muội ấy, Hồ Ngọc Nhu thấy mà xót xa. Hồ Ngọc Nhu chỉ là chị gái cùng cha khác mẹ mà muội ấy còn lo toan quan tâm tất bật, sao có thể bỏ mặc mẹ ruột em ruột. Trừ khi... trừ muội ấy bị họ làm tổn thương, tổn thương sâu sắc.
"không, muội chắc chắn có lý do của mình." Hồ Ngọc Nhu bất giác nói dịu dàng dàng hơn. "Vậy, muội kể cho tỷ nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Hồ Ngọc Tiên há miệng, khóc hu hu rất dữ dội.
Nàng ôm lấy cánh tay Hồ Ngọc Tiê mà khóc, nghẹn ngào nói: "Tỷ, tỷ biết không, lúc Tiết thị giận chó đánh mèo đánh muội mắng muội hành hạ muội, thật ra muội đã nghĩ cầu cứu tỷ, muội cũng thật sự làm thế, bảo nha đầu đi kêu cứu tỷ. Vậy mà, không ngờ..... không ngờ di nương lại chặn người lại, sau đó bí mật đến gặp muội, bảo nào là: Muội cố chống đỡ, nếu muội không ở trước chịu trận thì Tiết thị sẽ lôi A Nam ra. Bà ấy nói ... nói muội là tỷ tỷ, nên bảo vệ A Nam, nhưng tại sao cơ chứ, muội cũng là nữ nhi bà ấy kia mà, sao bà có thể đối với muội như vậy... "
Hồ Ngọc Nhu cũng không biết nói gì.
Con bé này chỉ mới mười bốn tuổi, suy cho cùng chỉ là một bé gái, sao chịu nổi cách đối xử của mẹ ruột như thế? Văn di nương cũng làm người ta cạn lời, coi như bà thiên vị con trai, được thôi, sao bà ta không đứng ra hứng đạn bảo vệ hai đứa con mình, mà bắt con gái mình ra chịu đòn, lấy danh nghĩa “tỷ tỷ”?
"không sao rồi, Ngọc Tiên, đã qua rồi." Hồ Ngọc Tiên ôm cô bé vào lòng, kiên quyết nói, "Muội còn có Đại tỷ ở đây, sau này đừng về nhà nữa, ở lại đây, có đại tỷ bảo bọc cho muội, bảo bọc muội cả đời!"
Hồ Ngọc Tiên sững sờ, rồi ôm chầm lấy cô, khóc to hơn.
P/s: Đọc tới khúc Văn di nương này, tức chết mất thôi. (╬ ̄皿  ̄)