Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 18 : Vụng trộm

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Nguyên Hạo đã sớm chờ ở trong quán trà, cũng là gian phòng hôm qua, một bình trà nóng, mấy đĩa điểm tâm.



Vẫn là một bộ áo xanh, chỉ là từ xanh đậm đổi thành xanh nhạt, cùng một màu với bầu trời bên ngoài cửa sổ.



Thấy Tống Tiểu Hoa vội vàng đi vào, không khỏi cười nhạt một tiếng: “Vội vã như vậy làm cái gì, là sợ ta ăn hết điểm tâm sao?”



Hôm qua liền biết nàng đối với trà cũng không quá yêu thích, ngược lại đối với những cái điểm tâm nhỏ tinh xảo này có hứng thú rất nhiều, trái một khối phải một khối ăn như hài đồng tham ăn.



Tống Tiểu Hoa ngượng ngùng cười khan hai tiếng.



Tính tình mình hấp tấp trong chốt lát không thể thay đổi được rồi, vốn là cảm thấy không có gì là không ổn, nhưng ở trước mặt vị này tay cầm phong độ tri thức thì không thể so sánh với những người nhàn rỗi được, thật là giờ chỉ còn lại cảm giác xấu hổ mà thôi.



“Ngươi đang xem sách hả? Sách gì?”



“Nhàn thư.”



“Nhàn thư tốt!”



Nguyên Hạo liếc nhìn nàng một cái: “Thì ra là ngươi cũng có hứng thú với những thứ sách không có ích cho thi công danh này sao?”



“Kết hợp lao động và vui chơi, thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi đầu óc!”



Tống Tiểu Hoa thuận miệng lừa gạt đôi câu, bỗng dưng nhớ tới mình đang đối mặt với một thư sinh, dù thế nào cũng phải là đọc sách qua mấy năm, vì vậy vội vàng bổ sung: “Thật ra thì không nói gạt ngươi, ta căn bản không phải là cái loại ham học, vừa nhìn thấy những thứ kia ‘ chi hồ giả dã’ liền choáng váng đầu, học nhiều năm như vậy, cũng chẳng qua chỉ là biết mấy chữ thôi, so với mù chữ thì tốt hơn một chút thôi.”



Nguyên Hạo lại cười to: “Nói chuyện với ngươi rất thú vị, ta chính là thích tính tình và bộ dạng không chút nào dối trá làm bộ của ngươi!”



Bị hắn luân phiên cười sang sảng làm cho tim Tống Tiểu Hoa đập từng trận rộn máu nóng sôi sục, cũng không biết tại sao, trước mắt lại đột nhiên thoáng qua một cái khuôn mặt tươi cười khác. Khẽ cười yếu ớt, bất đắc dĩ cười khổ, buồn cười, mỉm cười, tịch mịch, còn nữa, mặt giản ra vui vẻ......



Lắc đầu một cái, xua đi cảm giác khó hiểu, vén vạt áo ngồi xuống, cầm lên một khối điểm tâm ăn một miếng, kết quả, nghẹn.



Vỗ ngực liền khụ liên tục thở gấp, dọa Nguyên Hạo đứng lên vội vàng đi tới, vừa vỗ lưng thuận tức vừa bưng nước trà cho nàng uống, ầm ĩ một lúc lâu mới dừng lại.



Tống Tiểu Hoa mặt đỏ tới mang tai nước mắt ràn rụa nói tiếng cám ơn, nhìn bộ dáng của Nguyên Hạo hình như nhịn cười rất là cực khổ, liền thở dài: “Ta hiểu rõ bộ dáng của ta bây giờ rất tức cười, ngươi muốn cười liền cười đi, nhịn một lát bị nội thương giờ.”



Vì vậy, Nguyên Hạo cũng không nhịn nữa, cười thật lớn.


Nguyên Hạo bị chọc cho cười liên tiếp: “Vậy ngươi mau trở về đi thôi, vẫn là không cần đưa?”



“Không cần.”



“Sách này ngươi liền mang về đọc, đọc xong rồi trả lại ta là được.”



“Được, ta liền không khách khí đâu!”



“Như vậy...... Ngày mai ngươi còn có thể len lén chạy đến sao?”



Tống Tiểu Hoa khóe miệng không nhịn được co quắp hai cái, lời nói này, người như vậy...... Chính xác đấy...... Cũng không phải là ‘ len lén ’ này......%%# D ^ Đ ^ L ^ Q ^ Đ #%%



Nguyên Hạo không nhìn thấy vẻ mặt ưỡn ẹo của nàng, tiếp tục nói: “Nếu như không bỏ rơi được cái ‘đuôi nhỏ’ kia, thì có thể dẫn theo tới đây cũng được!”



“Không không không......” Tống Tiểu Hoa không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt, mang theo con vợ trước của chồng mình đến xem mình cùng một nam nhân khác không phải là cha của nó ‘ước hẹn’ sao? Nàng nhất định sẽ bị trời đánh sét đánh......



“Muốn dẫn cũng không phải chỉ một người rồi, quá phiền toái.”



“Ngươi không chỉ có một đệ đệ à?”



“Ừ...... Còn có Vô Khuyết nữa......”



Nữ nhân, nhi tử cùng chó, tỷ đệ ba...... Phốc......



Nguyên Hạo hiểu gật gật đầu: “Dù sao ta lúc nào khi xế chiều mỗi ngày đều ở tại nơi đây uống trà, nếu như ngươi có rãnh rỗi, trực tiếp tới tìm ta là được.”



“Được rồi!”



Chắp tay đứng ở cửa sổ, nhìn cái bóng dáng nhỏ gầy một đường mạnh mẽ đi, vốn đã khôi phục ánh mắt hẹp dài, lại không nhịn được khẽ cong.



Tầm mắt hơi chuyển, ngừng ở nơi góc đường thấy một bóng lưng rời đi, đôi môi mỏng nhếch lên, vẻ đăm chiêu hiện rõ.



Tác giả có lời muốn nói: cám ơn tỉ mỉ thân môn chỉ chứng, ta lại ‘ đưa đò ’ một chút đo đổi: “Từ 1979 năm lên, nước ta Trung y đơn thuốc liều thuốc đơn vị nhất luật áp dụng khắc làm đơn vị hệ mét! Tức 1 kí lô 00g, 1 cân P0g,50g=hai 0 tiền,1 tiền =,1 ly = 03g.”......



Vì vậy đem ban đầu cũng là ‘ bày ’ tới phương thuốc bên trong ‘ khắc ’ đổi thành ‘ tiền ’. Nói cách khác, ban đầu là tất cả ‘9 khắc ’ cùng tất cả ‘6 khắc ’. Nếu quả thật có muốn muốn nếm thử đồng học còn là theo ‘ khắc ’ đi lấy thuốc tương đối an toàn ~ rống rống ~