Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 19 : Ấm áp đêm lạnh
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Ra khỏi quán trà, Tống Tiểu Hoa đi thẳng đến hiệu thuốc, lấy thuốc theo đơn Nguyên Hạo kê cho, rồi để đại phu thay dược, thay băng cho ngón tay. Đương nhiên là không thể thiếu việc bị đau quá mà lệ rơi tràn trề.
May mà hôm nay là đại phu khác thay băng, nếu không nàng sẽ bị nghi ngờ vì sao một chàng thanh niên bị thương cùng chỗ với phu nhân tri huyện, đến cả bộ dáng khóc lóc cũng không khác chút nào? . . . . . .
Ra khỏi hiệu thuốc thì lại đến cửa hàng may, vừa vào cửa thì yêu cầu chủ tiệm đưa cho nàng một bộ quần áo bền chắc, chịu được va chạm và là quần áo ngắn gọn gàng.
Lão bản vừa thấy đôi mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí của nàng, thì bị dọa mà run run, cũng không nói nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết, thu tiền, sau đó cung kính tiễn nàng ra cửa, từ đầu tới cuối đều không nhìn vào mắt nàng.
Tống Tiểu Hoa đi thật xa mới nhớ tới, hình như là từ đầu tới cuối chủ tiệm đều không gọi nàng là ‘ Tống phu nhân ’, có lẽ là không dám mở miệng gọi trước bộ trang phục này của nàng? Nhưng như thế thì cũng không cần có vẻ mặt là không biết nàng chứ? Kỳ thật. . . . . .
Khi Tống Tiểu Hoa [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)buồn bực chạy như điên khi về nhà, một gốc cây cây tùng bên cạnh huyện nha hậu viện, có hai người mặc quan phục đang đứng.
Lục Tử Kỳ sau khi nghe xong hồi báo thì im lặng một lát, cười nói với người có vóc dáng chắc nịch mắt to mày rậm đứng trước mặt mình: "Hình bộ đầu, đã làm phiền ngươi."
"Đại nhân sao lại nói những lời đó? Nói như vậy chính là không coi Hình bộ đầu tôi là người nhà rồi!" Vỗ ngực lại chần chừ: "Đại nhân, có muốn tôi đi tìm tên đó. . . . . ."
"Không cần." Lục Tử Kỳ lạnh nhạt nói: "Chuyện này cũng không phải là chuyện to tát gì. Nếu không phải lo lắng Nguyên Hạo có chỗ đáng ngờ thì ta cũng không làm phiền ngươi.”
"Đại nhân xem, ngài lại nói nữa!"
"Ta lỡ lời."
"Đại nhân cứ việc yên tâm, ta sẽ nhìn chòng chọc tiểu tử kia. Nhưng đại nhân, phu nhân thật đúng là lợi hại nha, là phụ nữ lại vẫn biết chữ nghĩa, lão Hình thật bội phục!"
Lục Tử Kỳ sững sờ, cười một tiếng, không nói.
Sau khi Hình bộ đầu rời đi, một mình Lục Tử Kỳ chậm rãi dạo bước trong viện, trên mặt đất còn lưu lại mấy vũng nước, phản chiếu ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Không ngờ nàng đi gặp người kia, mặc nam trang, trò chuyện với nhau thật vui. Nhìn qua thì họ rất hợp nhau.
Hắn đương nhiên là có biện pháp khiến chủ tiệm may im miệng, cũng tin tưởng Hình bộ đầu làm chuyện cẩn thận nghiêm ngặt. Vốn tưởng rằng nàng là một lần vui vẻ trong chốc lát, nhưng không ngờ. . . . . .
Nguyên Hạo, cứ cho hắn là một người bình thường đi du lịch, cứ cho là hắn nghĩ nàng là nam tử mà đối xử nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy nữa.
Giữa ban ngày ban mặt, nhiều người nhiều miệng, giả sử như bị lan truyền ra, kết quả sẽ như thế nào?
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, nơi nhiều người nhiều miệng, hay có ý là thoải mái không cần che giấu? Cố ý, hay là vô ý? . . . . . .
Còn nữa, nàng có biết chữ. Như vậy, tối hôm qua nàng đến thư phòng, có phải là muốn tìm sách để xem?
Lục Tử Kỳ đi một vòng lại trở về chỗ ban đầu, giơ tay lên sờ sờ lá thông, đầu ngón tay có cảm giác hơi nhoi nhói, khóe môi khẽ vểnh lên nở nụ cười yếu ớt.
Nha đầu này, đúng là không đơn giản. . . . . .
Lục Tử Kỳ đi ra ngoài, vươn vai, hoạt động cơ thể, hít một hơi lạnh, cảm giác mệt mỏi đã được xua tan một chút.
Quay đầu, lại thấy phòng ngủ Tống Tiểu Hoa vẫn còn ánh sáng. Đi tới cửa, gõ nhẹ mấy cái, không có ai trả lời. Tay đẩy mạnh cửa, cửa khẽ kêu lên, do dự một chút, cuối cùng đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng không lớn, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tống Vô Khuyết đang ngủ khìn khịt trong ổ nhỏ, còn có một bóng dáng đang dựa vào bản để ngủ.
Có lẽ là ngủ như thế thì không thoải mái chút nào, Tống Tiểu Hoa lông mày mảnh nhíu chặt , dưới ánh đèn gò má phủ một tầng ánh sáng dìu dịu, hoàn toàn không có cảm giác hào hứng phấn khởi nhanh nhẹn như ban ngày.
Đêm thu lạnh lẽo, nàng khoác áo khoác, để chân trần, cứ như vậy ngủ thật say, thân thể chưa khỏi bệnh hoàn toàn, nếu lại nhiễm gió rét thì phải làm như thế nào cho phải? Nha đầu này, sao lại không biết tự chăm sóc mình như thế.
Lắc đầu thở dài một cái, Lục Tử Kỳ cúi người cẩn thận ôm lấy nàng, như suy nghĩ thì nàng thật nhẹ.
Lông mày nhíu chặt hơn, vô ý thức co cơ thể lại, trong lồng ngực ấm áp của hắn tìm địa phương thoải mái cọ xát một hồi, nói lầm bầm câu: "Ba. . . . . . Mẹ. . . . . ." Lông mày giãn ra lại nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn chu lại, mang theo nức nở: "Con rất nhớ hai người. . . . . ."
Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn người trong ngực, cảm giác trái tim mình mềm mại hơn.
Nàng gọi ai? Cảm giác ỷ lại sâu sắc, chắc chắn là người thân nhất? Tuổi còn nhỏ mà đã một mình rời quê hương, hắn trở thành người duy nhất mà nàng có thể dựa vào, người thân. . . . . .
Hắn cởi áo khoác ra, đắp lên người nàng thì không cẩn thận đụng vào nàng.
Lạnh như băng.
Hầu như tất cả đều làm theo bản năng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng trong bàn tay ấm áp của mình. Bàn tay gầy còm nhỏ bé giống như cơ thể nàng. Nhưng ngược lại thì ngón chân rất đầy đặn mượt mà, một khỏa một khỏa, giống như quả nho thạch anh.
Khi nàng cười, khóe môi nhếch lên tạo vài nếp nhăn,vừa suy nghĩ thì không cẩn thận tay khẽ run, làm nàng thấy ngứa, vốn là chân mày nhíu chặt thì đột nhiên giãn ra, lại còn nhếch miệng nở nụ cười.
Rụt chân, vặn vẹo cơ thể, làm cho Lục Tử Kỳ vô cùng khẩn trương, nhỡ nàng tình, hai người nhìn nhau, sẽ xấu hổ đến thế nào. . . . . .
Cũng may, tình huống như thế không có xảy ra.
Nhìn nàng chỉ là nỉ non đôi câu mơ hồ không rõ rồi yên lặng ngủ, Lục Tử Kỳ lúc này mới im lặng thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay hắn cầm chân của nàng nhẹ nhàng bỏ vào chăn. Lúc hắn ngồi dậy chuẩn bị đi ra, nhìn về phía chiếc bàn mới thấy đồ vật lúc nãy bị nàng chắn. Hóa ra là một quyển sách, bên cạnh còn có một xấp giấy gấp.
Ý định vừa có thì lập tức đưa tay ra lấy một quyển du ký, mở ra một cái toa thuốc.
Chữ viết trên đó, một tinh tế, một tùy tính, nhưng tỉ mỉ xem, thì cách sử dụng ngòi bút lại rất giống nhau, nếu không có gì kỳ lạ, thì do một người viết.
Nhìn Tống Tiểu Hoa đang mộng đẹp ngủ say, Lục Tử Kỳ khẽ nhướn lông mày lên, suy nghĩ một chút, dùng lấy tốc độ cực nhanh xem đại khái một lượt nội dung trong sách, rồi để lại chỗ cũ, cất xấp giấy vào trong ngực.
Thổi tắt đèn dầu, khép cửa đi ra ngoài.