Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 29 : Bình dấm chua thê

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Một bàn án, một cái ghế dựa, mấy hàng giá sách.



Sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống nhau hôm đó hắn đi, ngay cả giấy tuyên thành trên bàn đang mở ra còn chưa kịp dùng tới, cũng không có thay đổi chút nào.



Nàng dọn dẹp gian thư phòng này rất thỏa đáng, giống như nàng chăm sóc cả nhà rất tốt.



Dùng ngón tay khẽ vuốt chữ trên bài vị đã sớm bị mài mòn do ma sát quá nhiều, khóe miệng chứa một nụ cười yếu ớt.



Sau đó, xoay người ngồi xuống, quay đầu nhìn quanh rồi cầm bút lên vẽ một con chồn trên giấy tuyền thành đã được để sẵn ở đó.



Để bút xuống, đưa mắt nhìn chốc lát, thật thấp thở dài.



Đang tự mất hồn, tiếng gõ cửa vang lên, vừa dồn dập lại gấp.



“Vào đi.” Trong âm thanh chứa đựng chút ý cười mà ngay cả chính mình còn chưa phát hiện ra.



“Ai dâ ai dâ! Bỏng chết ta!”



Tống Tiểu Hoa bưng một chén nước trà nóng hổi muốn bước nhanh vào nhưng lại sợ nước bên trong tràn ra, chỉ đành phải từng bước từng bước từ từ đi vào, trong miệng dùng sức hô to gọi nhỏ.



Lục Tử Kỳ thấy thế vội vàng tiến ra đón, nhận lấy ‘củ khoai nóng bỏng tay’ này: “Nàng thật là, làm cái gì mà mang nhiều như vậy? Cũng sắp tràn ra ngoài rồi kìa.”



Một cái bát to, múc tràn đầy cùng miệng chén ngang hàng màu nâu nhạt thuốc trà, tản ra mùi vị quen thuộc đã lâu không ngủi thấy.



Tống Tiểu Hoa vừa hướng về phía đầu ngón tay đã hơi đỏ lên do bưng trà nóng thổi thổi, vừa học giống như xem trên tivi lôi lỗ tai tại chỗ nhảy nhót hai vòng: “Những ngày chàng ở bên ngoài, khẳng định là không có theo lời dặn của ta, mỗi ngày uống một chén có đúng hay không?”




Lục Tử Kỳ nghe được không hiểu ra sao cái hiểu cái không, chỉ là Tống Tiểu Hoa nghiêng treo trong đôi mắt lộ ra cảm xúc, hắn còn là hiểu được một chút, lập tức đoan chánh vẻ mặt, còn kém là không có chỉ tay lên trời thề mà thôi: “Lời ấy sai rồi, ta cùng với Hưng Bình công chúa tuyệt đối cùng bọn họ không có nửa phần tương tự!”



“Hả? Thật ra thì, cho dù có cái gì tương tự cũng không có gì không tốt ~”



“Không không, tuyệt không có tí xíu tương tự!”



Tống Tiểu Hoa muốn cười nhưng lại cố nhịn cười làm cho khóe mắt treo ngược càng phát ra thêm mấy phần tà khí nói: “Ta phát hiện chàng thật đúng là có khả năng trêu chọc một chút người ly kỳ cổ quái, lúc trước là Nguyên Hạo, chàng đến tột cùng là thế nào đắc tội hắn, thế nhưng đưa đến hắn cố ý cho chàng một vị thuốc để cho khổ đến rơi nước mắt, hiện tại, lại chọc tới một công chúa, ai! Thật là lam nhan họa thủy, trêu ong ghẹo bướm!”



Lời nói này nói xong Lục Tử Kỳ trợn mắt há hốc mồm, gương mặt oan uổng.



Thế nào lại biến thành hắn trêu trọc Nguyên Hạo rồi hả? Hơn nữa hắn có vô dụng như vậy không còn rơi nước mắt nữa? Lam nhan họa thủy, trêu ong ghẹo bướm, rốt cuộc đây là chuyện gì......



Bộ dáng hắn ngậm bồ hòn làm ngọt khiến cho Tống Tiểu Hoa nhìn thấy tâm tình thật là tốt, thu hồi bức họa kia, vỗ vỗ tay: “Được rồi, ta đi dụ dỗ Lăng Nhi ngủ. Nó mấy ngày này đều là cùng ta ngủ, kế tiếp vẫn là tiếp tục như vậy, mãi cho đến thương thế của chàng tốt mới thôi, tránh khỏi hắn lúc nửa đêm duỗi cánh tay đá chân, chạm đến vết thương của chàng. Chàng cũng không nên đọc sách nữa, nhanh nghỉ ngơi đi!”



Lục Tử Kỳ gật đầu cười khẽ: “Lăng Nhi đứa nhỏ này ngủ, là có một chút không thành thật, vất vả nàng rồi.”



“Không có gì, dù sao ta có thời điểm ngủ so với nó còn hơn thế nữa!”



Bỏ lại câu nói làm cho Lục Tử Kỳ có chút thất sắc, Tống Tiểu Hoa bưng lên chén hoảng hốt đi ra ngoài.



Thì ra là, nàng không chỉ là một bà chằn, tham tiền, còn là một, ‘bình dấm chua’ thê......



Tác giả có lời muốn nói: về Tiểu Yến Tử cùng Ngũ a ca, chính là lễ mừng năm mới trong khoảng thời gian này ta bị 《 Hoàn Châu cách cách 》 điên cuồng công kích sinh ra oán niệm ~