Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 37 : Nụ hôn đầu tiên đã được giải quyết

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Còn chưa kịp trở về chỗ cũ, lồng ngực ấm áp đã ấp vào lưng truyền hơi ấm tới, một bóng dáng bay tới làm Tống Tiểu Hoa lảo đảo.



Tống Vô Khuyết khoác hai móng lên trên vai nàng, hé miệng lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mặt nàng, trong cổ họng còn phát ra những tiếng ‘ư ử’, nghe giống như là đang an ủi.



"Ngoan nào ngoan nào..., không có gì đâu!" ~dienanleuydon~Tống Tiểu Hoa rất là hưởng thụ, cười híp mắt vỗ vỗ chú chó lông lá xù xì.



Khả năng nhận biết của chú chó thật tốt, chỉ nhìn một cái đã nhận ra nàng bị thương, và dùng phương pháo này để nàng bớt đau đớn. Thật không có uổng phí một nắm cứt một  chút nước đái khổ cực nuôi nó lớn lên......



Tiếp theo là Lục Lăng lao vào trong ngực Tống Tiểu Hoa, dưới ánh sáng mờ mờ của bầu trời, thằng nhóc cẩn thận nhìn nàng, bỗng nhiên mắt nó mở thật to: “Mẫu thân, mặt của người bị làm sao thế?"



Như mọi khi, nàng ôm nắm gạo nếp, thơm hai cái thật mạnh: "Không sao cả, không cẩn thận bị đụng thôi."



"Mẫu thân nhất định là rất đau?"



Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Lăng khẽ chu lên, suy nghĩ một chút, sau đó kéo mặt Tống Tiểu Hoa lại gần rồi cũng liếm liếm lên, rồi bị Lục Tử Kỳ túm lấy cổ mà vừa lúc nãy anh ta mới đứng cách đó ba thước rồi bước một bước dài tới: "Không cần náo loạn!"



"Lăng Nhi không náo loạn! Lúc Vô Khuyết làm như vậy, mẫu thân rõ ràng rất vui mừng!" Bé củ cải duỗi cánh tay chân đá giãy giụa ở giữa không trung: "Phụ thân cũng mặc kệ Vô Khuyết à?"



Lục Tử Kỳ ôm lấy nhi tử, im lặng. Tống Vô Khuyết vô cùng khí thế ngồi chồm hổm ở một bên, giật giật lỗ tai, hắt hơi một cái, nhe răng. *d.dan.l.quy.d* Thấy phải hắn là hàm răng ngứa ngáy rồi nhưng lại không thể làm gì, con chó này chẳng lẽ là thành tinh rồi, nên cắn người nào, nên khi dễ người nào, đều biết rõ ràng......



Trong bụng Tống Tiểu Hoa rất buồn cười, nhưng nói vô cùng nghiêm chỉnh: "Lăng Nhi, một ngày liếm một lần là được, nhiều lần thì lãng phí. Ngày mai để cho con liếm, con thấy có được hay không?"



"Vậy cũng được......" Lục Lăng không cam nguyện gật gật đầu, lại từ nhảy xuống khỏi ngực phụ thân, ôm cổ Cẩu Nhi thương lượng: "Vô Khuyết Vô Khuyết tốt Vô Khuyết, ngày mai cũng không cho phép giành với ta, mặt nương là phải để ta liếm đấy!"



Tống Vô Khuyết bị bàn tay nhỏ bé đó gãi thì rất là vừa lòng, nghe không hiểu người  khác nói, có đồng ý hay không thì vẫn không có ý kiến, chỉ chổng vó nằm dài trên mặt đất, bày xong tư thế thì đợi cậu nhóc đến phục vụ.



Nhìn Lục Lăng hấp ta hấp tấp vây quanh chú chó, Lục Tử Kỳ không khỏi cười mắng một câu: "Nó lại còn hiểu được mượn cơ hội chiếm chỗ tốt kìa!"



Đắc chí: "Đúng thế, cũng không nhìn một chút là ai nuôi!"



Lắc đầu một cái: "Chỉ là, làm sao nàng có thể dạy Lăng Nhi liếm người thế?"



"Ta còn không phải là vì duy trì tôn nghiêm làm cha của chàng? Chẳng lẽ ta lại nói cho Lăng Nhi, chàng là bởi vì sợ chó, nên mới không dám trêu chọc Vô Khuyết? Dù sao đứa bé tính hay quên, ngủ một giấc khẳng định không nhớ cái gì rồi. Còn nữa, coi như nhớ cũng không có vấn đề gì, nếu cu cậu có khả năng tự mình chữa trị hết như Vô Khuyết thì cũng không quá tệ, trong tương lai nếu va chạm phải cái gì, tự mình liếm liếm là xong. Làm việc gọn gàng lại tiết kiệm tiền, thật tốt!"



"............"




"Không phải vậy...... Vẫn là để ta nếm thử chàng một lần nữa đi!" Dù sao còn chưa ăn đủ......



Không đợi đáp lại, nhón chân lên, lần thứ hai in lại ‘ mỹ vị ’ đôi môi. Động tác nhanh chóng làm liền một mạch, có thể nói sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông mà nhiều người biết tới......



Lần này, trợn tròn mắt, cũng không nhìn thấy cái gì.



Định buông lỏng, vòng cánh tay, từ từ lộ ra đầu lưỡi, mong đợi giao hòa tạocảm giác làm cho người ta hoa mắt, chóng mặt......



"Phụ thân! Mẫu thân! Hai người đang làm gì thế?"



Lục Lăng cùng Tống Vô Khuyết ngây người ở trước cửa, bốn con to tròn đen sì nhìn không chớp mắt hai người đang dán vào nhau không có khe hở.



Lục Tử Kỳ lập tức có phản ứng, vội vàng lui về phía sau, không ngờ kéo theo Tống Tiểu Hoa đang choáng váng lên trước làm nàng lảo đảo, chàng không thể làm gì khác là giơ tay giữ chặt hông của nàng, giúp nàng đứng ngay ngắn.



"Lăng Nhi, chúng ta ở đây...... Phụ thân cùng mẫu thân ở đây......"



Chuyện này...... Này phải giải thích như thế nào mới được? Lục Tử Kỳ luôn luôn có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ hành động đột ngột phát sinh thì nay hoàn toàn bối rối......



Thời khắc mấu chốt còn phải nhìn Tống Tiểu Hoa, chỉ thấy nàng vén mái tóc bị rơi ra mà mặt không biến sắc tim không đập mạnh lừa dối không qua bàn bạc: "Lăng Nhi, miệng cha con có một vết thương nhỏ, ta đang liếm cho hắn!"



Liếm......



Chân mày cùng với đuôi lông mày Lục Tử Kỳ  cùng nhau dùng sức nhảy một cái.



"A! Phụ thân bị thương sao?" Lục Lăng thấy hai cơ hội đã bay mất không khỏi buồn bực. Dậm chân, đánh về phía phụ thân: "Lăng Nhi mặc kệ, hôm nay Lăng Nhi nhất định phải liếm một lần!"



Lục Tử Kỳ theo bản năng vừa định cúi người tiếp cậu nhóc thì thấy Tống Vô Khuyết cũng cực kỳ nhiệt tình thè lưỡi liếm tới, có tư thế bá chủ “liếm”. Hắn hoảng sợ vội vã xoay người đi nhanh ra phía phòng ngoài, sau lưng là hai cái đuôi nhỏ nhất quyết không tha......



Vui sướng khi thấy người gặp họa, sân viện hỗn loạn lung tung, Tống Tiểu Hoa sờ sờ miệng vẫn còn cảm giác tê dại.



Nụ hôn đầu, đã giải quyết!



Tác giả có lời muốn nói: canh ba xong, yêu quái ta hộc máu bỏ mình..