Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 4 : Nam nhân xuống bếp

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Lục Tử Kỳ đi nhanh mấy bước nhận lấy bó củi nhi tử ôm, ngồi xổm người xuống tỉ mỉ phủi bụi bậm trên quần áo và đôi tay nhỏ bé của nhi tử: “Lăng Nhi rất muốn chơi đu dây à? Ý phụ thân là, chơi đu dây thật?”



Ánh mắt Lục Lăng sáng lên, chẳng qua lại lập tức dè dặt ngập ngừng nói: “Phụ thân nói bây giờ Lăng Nhi không thể chơi, Lăng Nhi nghe lời phụ thân.”



Lục Tử Kỳ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của con, đứa nhỏ này có lúc thật là lanh lợi làm đau lòng người, quả thật mình đối xử với con khiêm khắc quá mức sao: “Lăng Nhi chỉ cần đồng ý với phụ thân, nhất định phải có người lớn chơi cùng mới có thể chơi, hai ngày nữa phụ thân sẽ làm cho Lăng Nhi một bàn đu dây ở trong sân, bàn đu dây thật.”



“Thật ư?” Lục Lăng nhất thời hưng phấn vỗ tay nhảy lên, nhảy hai cái lại cảm thấy hình như là phạm quy củ, vội vàng xuôi tay đàng hoàng đứng ngay ngắn, trịnh trọng gật đầu một cái: “Lăng Nhi đồng ý với phụ thân!”



Nhìn trộm Lục Tử Kỳ một chút, thấy hắn cười nhẹ nhàng cũng không có vẻ trách cứ, liền đánh bạo nói: “Thật ra thì, mới vừa rồi, chơi bàn đu dây kia cùng với phụ mẫu, Lăng Nhi cũng rất thích!”



“Đừng đừng đừng!” Lục Tử Kỳ còn chưa có trả lời, Tống Tiểu Hoa ở phòng bếp “nghe lén” hai cha con nói chuyện liền liên thanh bác bỏ: “Có chơi thật thì tự con chơi đi! Tay chân ta già cả không chịu được sự giày vò của con. “



Lục Lăng vội vã nhìn về phía bên trong cửa hô lên rõ ràng: “Mẫu thân đâu có già!”



Lục Tử Kỳ cười đứng dậy, dắt Lục Lăng bước vào, lại thấy Tống Tiểu Hoa đang nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút với khuôn mặt rất hiếu kỳ.



“Tìm cái gì vậy?”



“À không...... Phòng bếp nhà chàng không giống nhà ta, cho nên, ta ở đây làm quen với hoàn cảnh.”



“Không phải nhà “chàng” cũng không phải nhà “ta”! Là nhà chúng ta, phòng bếp của nhà chúng ta!”



Lục Lăng nói từng chữ một cực kỳ nghiêm túc, khiến Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng liếc mắt ra chỗ khác, trong lòng đồng thời dâng lên một cỗ ấm áp lạ thường.




“Đó là đương nhiên......”



Tống Tiểu Hoa định nói tám chữ này vốn là tinh túy của phong trào “phản hủ xướng liêm” (“Phản hủ xướng liêm” là một phong trào của Trung Quốc, đại ý là chống lại tham nhũng hủ bại, đề cao trong sạch liêm khiết trong bộ máy quan chức), nhưng nghĩ lại một chút thì những lời như thế từ trong miệng một tiểu nha đầu có vẻ như “sa đọa” là gì cũng không hiểu lắm nói ra, là cực kỳ không thích hợp, lúc này mới nhịn được.



Lục Tử Kỳ vừa bế Lục Lăng lên ghế đặc chế hơi cao chút vừa nói: “Đồ ăn thanh đạm vị nhẹ chút, đối với việc điều dưỡng thân thể của nàng rất có ích.”



Từ trước đến giờ Tống Tiểu Hoa không có yêu cầu quá cao đối với ăn uống, cơ bản thì ăn được, no bụng là được, cho nên đối với cách thức nấu ăn một chữ cũng không biết. Nhưng cũng nhận ra được món ăn trong bữa cơm hôm nay rõ ràng so với Trương thẩm làm lúc trước tinh tế hơn một chút, có cảm giác nhìn vui mắt, thơm nứt mũi.



Vì trận bệnh kia mà nàng hao hụt nguyên khí, hơn nữa bây giờ lại không có đồ ăn vặt gì, chỉ có thể dựa vào một ngày ba bữa cơm mà thay thế, cho nên khẩu vị quá tốt, lúc này thấy bụng đói kêu vang, trước tiên hô một câu “ăn cơm” đơn giản rồi ăn ngấu nghiến. Mặc dù không đến nỗi như Mãnh hổ hạ sơn Ác lang vồ mồi (hổ dữ xuống núi, sói dữ vồ mồi), nhưng dáng vẻ và tư thể kia cũng đủ để khinh thường ngàn vạn hoa thơm cỏ lạ Bắc Tống rồi......



Lục Lăng thường thấy cảnh tượng như vậy, chỉ lo vùi đầu ăn cơm của mình, mà Lục Tử Kỳ là lần đầu tiên thấy, mặc dù hắn vốn vui buồn không lộ ra ngoài, lúc này cũng khó che được vẻ kinh ngạc hiện trên mặt.



Thật ra, nếu nói theo thực tế, Tống Tiểu Hoa tướng ăn cũng không tệ như vậy, chẳng qua là tốc độ nhanh một chút, ăn nhiều một chút mà thôi. Cái này nếu so với tộc người đi làm ăn cơm như đánh giặc ở thế kỷ hai mốt là bình thường. Trong trường hợp này, nếu so với một nàng dâu nhỏ vốn nên rụt rụt rè rè cẩn thận chặt chẽ của hơn một ngàn năm trước, liền trở nên hiếm có thậm chí còn kỳ lạ.



Lục Tử Kỳ theo thói quen nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ hoang đường: thê tử mới cưới vào cửa của mình, không phải bị đánh tráo chứ......



Nhưng mà, nhìn nàng ăn ngon lành như thế, làm cho người khác cũng muốn ăn hơn.



Nàng lúc này đơn giản và chân thật, không làm bộ chút nào, chẳng phải là kiểu trước giờ mình vẫn muốn sao? Cho nên, bất kể là trời xui đất khiến thế nào, cái kết quả này, không chỉ không chỗ nào xấu, thậm chí còn có chút vui mừng ngoài dự đoán.



Cười một tiếng thoải mái, cầm đũa lên.