Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 3 : Ghét bỏ “rõ rành rành”

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Lục Tử Kỳ thấy nàng cứ cúi đầu rồi ngẩng đầu, vẻ mặt có thể nói là Thiên Biến Vạn Hóa (thay đổi liên tục), không khỏi động lòng, tiểu thê tử này của mình, hình như không giống với những cô nương nhà bình thường cẩn thận tuân theo lễ số quy củ, càng không giống với miêu tả ban đầu của người làm mai.



Đúng vậy, “tiểu thê tử”.



Nha đầu mười sáu tuổi, trong mắt hắn, vẫn chỉ là đứa nhóc choai choai.



Thật ra thì, thời điểm Đồng Nhi gả cho mình, cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi. Thời gian mấy năm ngắn ngủn, không ngờ già nua thế này sao?



“Ban đêm cảm thấy lạnh à?”



“Không phải, đây là cho cha con hai người đắp......” Tống Tiểu Hoa ho khan một tiếng: “Bởi vì Lăng Nhi còn nhỏ, phải cùng chúng ta...... ngủ chung......”



Nhìn lung tung mọi nơi, né tránh sự tìm tòi tràn đầy hứng thú trong ánh mắt Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa cũng biết âm thầm cầu nguyện Lão Tặc Thiên thỉnh thoảng ban phát chút lương tâm làm chuyện tốt, để cho hắn có thể biết ý mình như vậy sẽ không nói rõ ra!



Lục Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn qua hai giường của hồi môn này, lại nhìn qua Tống Tiểu Hoa có nét mặt cổ quái, hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ nàng là không muốn...... với hắn, vì sự xấu hổ của cô dâu hay là có nguyên nhân gì khác?



Như vậy cũng tốt.



Tạo ra một quá trình quen thuộc lẫn nhau trước, để cho mình có thể tưởng niệm Đồng Nhi thêm mấy ngày. Mặc dù giây phút quyết định cưới nàng, liền muốn toàn tâm toàn ý đợi nàng chuẩn bị, nhưng......



Thầm cười khổ, chế giễu thầm Lục Tử Kỳ hắn cũng như một người đàn bà do dự, cầm lên không được bỏ xuống không được, nếu để cho Đồng Nhi biết sợ là lại muốn chế nhạo hắn ấy chứ?



Đồng Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ vui vẻ, ta sẽ hạnh phúc, ta và Lăng Nhi nhất định sẽ có một gia đình ấm áp.



Nữ tử này hoàn toàn không giống nàng, ngoại trừ cặp mắt kia, linh hoạt giống nhau, thông minh, lúc nào cũng tỏ ta khôn khéo giống nhau, n nàng (Đồng Nhi) mượn ánh mắt của nàng (Tống Tiểu Hoa) đến xem ta có tuân thủ cam kết ban đầu hay không sao?



Đồng Nhi, thê tử của ta......
Lời lẽ rõ ràng nghiêm khắc của nàng tuy là nói chuyện thay cho Lục Lăng, thật ra cũng là mượn đề tài để giải tỏa cục khó chịu trong ngực mình, tiếng “răng rắc” vang lên, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn hẳn.



Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn gương mặt nàng hiện ra chút ít đỏ ửng bởi vì vận động lúc trước cùng trận trách cứ vừa rồi, trong lòng chợt thấy có chút cảm động, quả nhiên là nàng thật lòng đối đãi với Lăng Nhi. Khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, mới cần nàng.”



Đột nhiên hắn dịu dàng làm Tống Tiểu Hoa hoảng hốt, trong lòng phơi phới, suýt nữa liền chảy nước miếng phun máu mũi lộ ra bản chất “sắc nữ”. Hít sâu một hơi, kiễng chân lên vỗ vỗ đầu vai hắn: “Thái độ thật không tệ, thật đáng khen! Yên tâm đi, về sau cứ giao Lăng Nhi cho ta!”



Lục Tử Kỳ chợt kinh ngạc, ngôn từ cử chỉ của nàng xem ra là thói quen tự nhiên mà thôi, chỉ có điều, nhà mẹ đẻ của nàng mặc dù không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng gia cảnh cũng rất giàu có. Một cô gái người Hán từ nhỏ phải tuân thủ các loại lễ nghi quy củ, trốn trong xó ít ra ngoài, sao lại hình thành tính tình phóng khoáng như vậy?



“Nàng mới vừa nói, phiên bang?”



“Ặc......”



“Nàng hiểu rất rõ tập tục của người Liêu?”



“Ặc......”



Tống Tiểu Hoa muốn dán giấy đỏ kín miệng của mình, đúng là họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra nha.



Người Liêu? Dương gia tướng? Tiêu thái hậu? Tính Gia Luật sao? Truyện Anh Hùng Xạ Điêu?......



“Nghe sơ qua, nghe sơ qua.”



Tống Tiểu Hoa cười gượng chui vào phòng bếp, Lục Tử Kỳ suy nghĩ một chút chợt lắc đầu bật cười.



Nơi đây cùng huyện lân cận vốn là tiếp giáp Liêu, thỉnh thoảng nghe một chút tin đồn thì có gì lạ? Nhưng sao hắn lại chưa từng nghe nói người Liêu có cái luật gì mà không chăm sóc tốt đứa bé sẽ phải ngồi tù?......