Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 71 : Sinh con

Ngày đăng: 18:49 18/04/20


Editor: Inulovekagome



Beta: Du



Tháng tư, mùa xuân đến, trăm hoa nở, Lục Tử Kỳ thăng chức, Tống Tiểu Hoa sinh con.



Vốn dĩ ngày sinh dự định là vào tháng năm, nhưng có vẻ như đứa bé trong bụng đã quyết ý để Lục phủ có một việc song hỷ lâm môn nên mới dứt khoát chạy ra khỏi bụng mẹ, còn chưa chào đời đã khiến cả nhà trở tay không kịp, người ngã ngựa đổ (Náo loạn).



Ngày ấy, người được thăng chức tam phẩm “ Xu Mật Trực học sĩ” - Lục Tử Kỳ mới vừa quỳ tạ hoàng ân, tiếp nhận thánh chỉ xong, gã sai vặt Hữu Dung không  để ý tới quy củ, xông thẳng vào chính sảnh, báo tin  Nhị phu nhân sắp chuyển dạ.



Lục Tử Kỳ không nói hai lời, nhấc quan phục chạy co cẳng, chỉ trong nửa ngày, khuôn mặt già nua của Lục Thác nở rộ rực rỡ đến hai lần, vừa tiếp đón vị quan truyền ý chỉ kia, vừa phân phó người hầu mau mau sắp xếp.



Do cách ngày dự tính sinh khá dài nên rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị xong, lúc này, “Niệm Viên” đã sớm loạn thành một đoàn. May nhờ mấy vị di nương đều là người từng trải việc đời, đồng thời đứng ra chỉ huy, nên trong lúc vội vàng cũng không xuất hiện sai sót, miễn cưỡng ổn định trận tuyến ban đầu. Lục lão gia nhanh chóng phái người đi mời thái y trong cung và hai bà mụ kinh nghiệm phong phú đến, hợp lực cùng với mấy mama, nha hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, cuối cùng mọi chuyện cũng đi vào khuôn khổ.



Còn người bị ngăn ở ngoài phòng sinh kia, hắn đã không còn giữ vẻ trấn định, tự nhiên, mọi sự đều nằm trong tầm kiểm soát như thường ngày nữa, ngoại trừ bây giờ như con kiến bò trên chảo nóng, đi loạn trong sân ngoài, còn không ngừng chặn giữ  mấy người vội vàng đi ra, tiến vào hỏi tình huống bên trong bây giờ ra sao.



Đến cuối cùng, vẫn là Tống Vô Khuyết không nhìn nổi hành vi đã không thể hỗ trợ còn gây rối của Lục Tử Kỳ, đơn giản cắn chặt góc áo của hắn, kéo người đến ven chân tường, trông coi chặt chẽ.



Từ buổi sáng đến giữa trưa, phòng sinh vẫn thật im ắng, trong khoảng thời gian đó, Tống Tiểu Hoa còn ăn chút điểm tâm, uống một chén canh, Lục Tử Kỳ cũng có vẻ tương đối bình tĩnh.



Nhưng vừa qua trưa, trong phòng bắt đầu truyền đến tiếng rên rỉ xen lẫn nức nở, từ nhỏ đến to, từ đứt quãng đến kéo dài không ngừng, lúc này, Lục Tử Kỳ cũng bắt đầu kích động lên.



Khi Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm dẫn theo Lục Lăng chạy đến, vừa lúc chứng kiến vị Lục nhị gia vẫn luôn được ca ngợi dịu dàng như gió xuân kia không khác tên đồ tể bán thịt ngoài chợ, giương nanh múa vuốt, đọ sức với một con chó đen to lớn trong góc vườn, ống tay kéo lên, mũ quan nghiêng lệch, quần áo xốc xếch, mặt đầy mồ hôi.



Còn có thời gian gân cổ mà kêu một câu: “Dao Dao, ta ở chỗ này đợi nàng đây! Ta biết nàng rất sợ đau, nhịn một chút, cố một chút là được, nhớ lại những mộng tưởng tương lai mà ta và nàng từng cùng nhau vẽ lên, kiên trì một chút, con của chúng ta sắp sinh ra rồi!”



Còn người nằm trong phòng thì có vẻ lời ích ý nhiều hơn mấy câu cũ rich không có ích kia, vô cùng mạnh mẽ đáp lại: “Câm miệng!”



Lục Tử Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng, không bao lâu sau, vị kia chợt vừa khóc vừa kêu một câu: “Lục Tử Kỳ, tại sao nữ nhân phải sinh con, tại sao nam nhân không cần sinh chứ? Thật không công bằng! Ông trời, ta hận ông!”



"..Được rồi, được rồi, sau lần này, chúng ta sẽ không sinh nữa, giữ lại hơi sức để cùng đi hận ông trời!”



Lục Lăng trợn mắt há mồm chứng kiến đôi phụ mẫu nhà mình điên trong chốc lát, sau đó, nhóc đi đến bên cửa sổ, nhón chân nhìn vào bên trong: “Bảo bảo, đệ mau xuất hiện đi, nếu không phụ thân, mẫu thân chúng ta lại đi kết thù với ông trời. Đệ có biết không, ông trời vô cùng lợi hại, họ sẽ bị thiệt thòi.”



Hoắc Nam cười ha hả đi tới vỗ đầu hắn: "Lăng Nhi yên tâm, mẫu thân ngươi hung hãn như vậy, Ngọc Hoàng đại đế chưa chắc đã là đối thủ của nàng."



Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó có tiếng gào khóc truyền đến lần nữa: “Lục Tử Kỳ, thiếp không muốn bảo bảo có một nghĩa phụ là “râu xồm” đại thúc, bảo bảo sẽ bị doạ sợ.”



Lục Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Tiết Vũ Hàm đã nói tiếp: "Ý của nhị tẩu có phải là muốn cạo hết râu ria của hắn không?”



"Đúng!"



Hoắc Nam lập tức nhảy lên: "Nằm mơ!"



"Lục Tử Kỳ, thiếp không sinh nữa!"



"Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Dao Dao, ta bảo đảm, sau khi bảo bảo sinh ra lập tức thấy một nghĩa phụ không râu ở đây.”



Hoắc Nam hét to: "Không được! Râu còn người còn!"



Lục Tử Kỳ hét to hơn: “Người từng nói nếu trước khi dời kinh mà không lập được quân công thì sẽ mặc ta xử trí, bây giờ ta muốn ngươi phải cạo râu.”



"Còn chưa đến thời hạn mà!”



"Vậy thì ta ra lệnh ngươi phải lập tức lên đường!"



"Ngươi cậy quyền thiên vị!"



"Không sai!"



"Ta không phục!"


Tắm xong, trên người Tống Tiểu Hoa mang theo hương thơm nhàn nhạt, mái tóc dài buông xuống, nhẹ nhàng lay động theo nôi, nửa bên gò má ẩn hiện trong ánh nến nhu hoà mà mông lung, lại không hề thấy vẻ đường hoàng, tự tại, không màng trói buộc như thường.



Bài đồng dao này hắn chưa từng nghe bao giờ, giai điệu thanh thoát, hoà vào không khí, tràn ngập hơi thở ngọt ngào, làm trái tim người nghe yên bình không ít.



"Việt Nhi ngủ rồi sao?"



"Ừm."



"Ta đi gọi bà vú tới đây."



"Chờ một lát nữa đi!"



Xoa nhẹ hai đầu lông mày, giọng nói có chút khàn khàn: “Bận bịu cả ngày, thật ra ta có chút mệt.”



"A, vậy cũng được."



Khoé môi khẽ nhếch, ván đấu này giữa hắn và nhi tử, hắn thắng!



Không có ‘bóng đèn nhỏ’ trong phòng, mùi sữa hơi giảm, hương thơm càng nồng.



Tống Tiểu Hoa chỉ mặc áo lót đang định bò lên giường, thình lình, một đôi tay mạnh mẽ, hữu lực xuất hiện từ phía sau, ôm nàng thật chặt, sống lưng dán lồng ngực, dường như còn có thể cảm nhận một trái tim đang nhảy lên, còn có thứ nào đó cực kỳ quen thuộc lại vô cùng nguy hiểm...... 



"Ngươi làm gì thế?"



"Nàng cứ nói đi?"



"Không được, vóc người của ta còn chưa hồi phục!"



"Vậy sao?"



Một cái tay từ eo chạy lên trên, một tay khác từ thân eo chạy xuống dưới tìm kiếm, giọng nói trầm thấp còn có chút căng chặt: “Ta xem, đã khôi phục rất tốt nha, trên thực tế, còn đẹp hơn trước kia đấy. Ví dụ như nơi này…… Còn có nơi này…Còn có…”



Một tiếng thở gấp không kiềm chế được nhẹ nhàng vang lên, thân thể đã sớm mất quyền kiểm soát, nhưng miệng còn hấp hối giẫy giụa: “Ngươi nói một tháng nữa mới động đến ta.”



"Ta đổi ý."



"...... Chàng chơi xấu!"



"Bởi vì ta chợt nhớ nàng đã từng nói một câu."



"Nói cái gì?"



"Nàng nói, nhìn Hoắc Nam còn khiến cho người ta có cảm giác đói khát hơn ta.”



"..  . Ta chưa từng nói vậy!”



"Ta mặc kệ, ta coi như nàng đã từng nói thế.”



"...... Chàng bắt nạt người!”



"Nếu đã gánh tội danh này, ta mà không có hành động thực tế đáp trả thì chẳng phải là chịu rất nhiều thiệt thòi sao?”



"Chàng... A!"



"Suỵt...... Cẩn thận đừng đánh thức Việt Nhi."



"Chàng hèn hạ, cầm thú......"



"Cám ơn phu nhân khích lệ, vậy nàng muốn ta hèn hạ thêm một chút hay cầm thú hơn một chút?”



".  . Cả hai cùng thêm đi..."