Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 72 : Tương lai của nhi tử thật đáng buồn

Ngày đăng: 18:49 18/04/20


Editor: quynhbac1997



Vào thu, trời xanh không mây, nước chảy róc rách.



Ngoài thành, một nông trang được xây dựng hướng về phía bờ sông  đã được hai hộ gia đình đến du ngoạn thuê lại, mặc dù trên người chỉ là phục sức (trang phục+ trang sức) bình thường, nhưng chỉ cần nhìn hành động và lời nói liền biết họ thuộc dạng không phú thì quý, hơn nữa nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, trẻ con thì đáng yêu đến ngay cả chú chó nhỏ cũng mang dáng vẻ không tầm thường, khiến cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy đúng là cảnh đẹp ý vui.



Lần này đến ‘Nông gia Nhạc’(nơi vui vẻ dành cho nhà nông) là do Tống Tiểu Hoa đề nghị, trải qua cuộc sống tiền hô hậu ủng(sung túc, đầy đủ), có nhà cao cửa rộng, có sơn hào hải vị, cũng đã đến lúc trở về với thiên nhiên để hít thở bầu không khí trong lành. Nhân tiện, đưa tiễn Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm vừa mới đại hôn chuẩn bị khởi hành đến biên giới Tây Bắc.



Mang rau mua từ chợ về rửa sạch, lại vò sạch gạo, sau đó trong lúc nhóm lửa không cẩn thận khiến cho khói đen mù mịt, Tống Tiểu Hoa bị sặc khói, nước mắt mũi lưng tròng vọt ra từ phòng bếp: "Lâu rồi không làm nên ngượng tay, thật đúng là ngựa mất vó trước, lật thuyền trong mương (*)!"



(*): cả hai câu đều chỉ sự thất bại bất ngờ trong một vấn đề vô cùng đơn giản, tưởng sẽ không thể nào thất bại được



Lục Tử Kì thấy thế, nhắm mắt phơi nắng tựa vào bên người Tống Vô Khuyết thở dài nói với Lục Việt còn đang cười ngây ngô: "Kỳ thực Việt Nhi à, mẫu thân con vốn không có khả năng nấu cơm, cái này gọi là......"



Còn đang bị hương thơm vịt nướng tản ra tứ phía khiến cho nước miếng giàn giụa,  Hoắc Nam lớn tiếng nói tiếp: " Thứ gì đó không ra được thì thôi (*).”



Ngồi xổm bên cạnh hắn, nước miếng chảy thành hàng dài còn có cả Lục Lăng đang rất hăng hái học tập hỏi: "Hoắc thúc thúc, thứ gì đó kia là cái gì?"



Tiết Vũ Hàm đang thêm gia vị liền vươn tay kéo phu quân nhà mình lại, đáp: "Buồn nôn vừa thôi!"



Tống Tiểu Hoa không nhịn được nữa giơ chân rống giận: "Phụ thân đứa nhỏ, còn không mau lăn qua đây giúp thiếp! Nếu lỡ thiêu lụi phòng bếp nhà người ta, xem thiếp thu thập chàng thế nào!"



"...... Việt Nhi, từ khi mẫu thân con có con đã không còn là nữ nhân đanh đá nữa, mà đổi thành nữ nhân chanh chua rồi." Lục Tử Kì đuổi theo phu nhân nhà mình còn đang nổi bão phía trước ngoan ngoãn xông qua làn khói đặc vây quanh bếp, đợi cho đến lúc thu dọn xong tàn cuộc đi ra, gương mặt tuấn tú đã trắng đen lẫn lộn vô cùng thê thảm.



Lục Lăng chỉ vào hắn, cười lăn lộn trên mặt đất: "Phụ thân phụ thân, giống mèo hoa lớn!”



Lục Việt cũng bắt chước bộ dạng ca ca lăn lộn trên mặt đất, kết quả không cẩn thận va vào gốc cây đại thụ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn lại, khóc đến kinh thiên động địa.



“Đệ đệ không khóc, ca ca giúp đệ giáo huấn nó!" Tiểu gạo nếp (*) vội vàng bò dậy, mặt đầy khó chịu làm bộ đánh rễ cây hai cái thay đệ đệ trút giận: "Cho ngươi đánh đệ đệ ta này, ai bảo ngươi làm đau đệ đệ nhà ta!"



Tiểu Gạo nếp nhỏ (**) chỉ nước mắt lưng chòng nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục gân cổ gào khóc.



(*)(**): vì cả hai bé đều được gọi là “tiểu gạo nếp” chỉ hơn nhau một từ “tiểu” nên xin mạn phép dịch như trên



Bất đắc dĩ, tiểu gạo nếp đành phải ra sức đánh, chính mình cũng không nhịn được mà nhe răng trợn mắt: "Đệ đệ xem này, ca dùng sức đánh nó, nó biết sai rồi, sẽ không dám nữa."



Chớp chớp đôi mắt nhìn bàn tay ca ca nhà mình đã đỏ hồng, tiểu gạo nếp nhỏ lập tức nín khóc mỉm cười, một chút nói lắp cũng không có.



Tống Tiểu Hoa dở khóc dở cười nắm bàn tay nhỏ bé của Lục Lăng: "Tiểu tử ngốc, sao con có thể làm vậy để dỗ đệ đệ chứ?" Vừa nói còn không quên dí cái trán của Lục Việt: "Tên nhóc con đấy, mới có mấy tháng thế này đã biết bắt nạt ca ca rồi, lớn thêm chút nữa chắc không kiêng nể gì mà ngồi lên đầu ca ca đi?"



"Mẫu thân, Lăng Nhi không đau, đệ đệ bị cụng đầu, đệ đệ đau."



Vì thế Tống Tiểu Hoa càng thêm đau lòng, ôm tiểu gạo nếp vào lòng thơm vài cái: "Con mới đúng là nhi tử đáng yêu của lão nương, chúng ta không để ý đến tên tiểu tử xấu xa kia nữa."



Tiểu gạo nếp nhỏ thấy thế liền không vui, cái miệng vừa định gào khóc, Lục Tử Kỳ vội vàng đi tới đặt thằng nhóc lên cổ mình: "Việt Nhi ngoan, phụ thân làm đại mã cho Việt Nhi cưỡi."



Vẻ mặt Lục Việt thay đổi với tốc độ chóng mặt sét đánh không kịp bưng tai, miệng cười ‘ khanh khách ’ không ngừng, kết quả vui quá hóa buồn, nước tiểu......



Hoắc Nam mải mê nhìn Tiết Vũ Hàm: "Ta cũng muốn có nhi tử ngoan, tốt nhất là nàng sinh cho ta hai đứa đi."



Sau đó thật không may lại ăn một chưởng......



Lục Tử Kỳ đổi một bộ trang phục của nông phu, quần thô áo ngắn đầy bụi bẩn khiến cho mặt hắn càng thêm đen.



Tống Tiểu Hoa lấy khăn ẩm lau mặt cho hắn, nhón chân ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng: "Năm đó lần đầu tiên thiếp nhìn thấy chàng, chính vì đức hạnh chàng như thế này khiến cho thiếp phải hung hăng hỏi thăm tổ tông nhà chàng vài lần!"




"Chuyện trong tộc phức tạp, hiện tại đã có Tứ di nương và đệ muội hai người cùng tiếp quản, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Có điều bây giờ đang ở trong thời kỳ chuyển tiếp, khó tránh sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, đệ hãy bớt chút thời gian trông nom nhé."



"Vâng."



"Lần này ta đi sớm cũng phải 3 năm, muộn có thể 5 năm mới trở về. Đến lúc đó, mọi chuyện đã lắng lại, ta sẽ lại kiếm chức quan để làm."



"Vâng."



"Đệ phải nhớ kỹ làm việc không được quá mức cậy mạnh. Trước phải lưu lại đường phòng thân, sau mới bàn đến lòng trung thành, báo quốc, mới có thể nói đến khát khao hoài bão của mình. Nếu không, tất cả đều không thể nói."



"Vâng."



"Về phần đại tẩu đệ, mong đệ có thể thỉnh thoảng đến thăm, trong lòng nàng ấy sẽ nghĩ thoáng hơn, đệ không cần lo lắng."



"Vâng."



Lục Tử Hằng dừng bước nghiêng người: "Đông Thanh, trong lòng đệ vẫn còn khúc mắc chưa giải sao?”



Im lặng một lát, Lục Tử Kỳ nói: "Đại ca, huynh cứ làm những việc mà mình muốn làm, ngao du sơn thủy bao lâu cũng được. Một mình huynh chèo chống Lục gia đã vất vả nhiều năm, mà đệ tiêu dao nhiều năm cũng đủ rồi, đã đến lúc nên quay lại tiếp quản thay đại ca huynh.”



Lục Tử Hăng chăm chú nhìn hắn, nhướng mày, sảng khoái cười, đáp: “ Được."



Vó ngựa thong dong, đoàn xe lăn bánh lên đường.



Thay một bộ y phục trang trọng, nghiêm túc, bóng dáng tao nhã dần biến mất cuối con đường.



Khói bụi cuồn cuộn, không lâu liền tan biến vào hư vô.



Đại ca, mong huynh mau chóng tìm được một gia đình ấm áp, mong cho nàng ấy có thể tìm lại được diện mạo ban đầu của chính mình......



Lục Tử Kỳ xoay người, đi về phía cổng lớn Hoàng Thành.



——— ————



——— ————



Lại là một năm nữa đông qua xuân về, Lục Việt nay đã tròn một tuổi.



Trong buổi lễ ‘chọn đồ vật đoán tương lai’ của hắn, tiểu tử kia hoàn toàn không có hứng thú với giấy bút, nghiên mực, kỳ trân dị bảo thậm chí là son phấn bột nước trước mặt. Tên tiểu tử kia vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, hai bàn chân nhỏ chụm lại, trước ánh mắt lo lắng cùng chờ đợi của người lớn trong nhà, hắn cứ ngồi yên bất động như vậy.



Thẳng đến khi hạ nhân bưng nước trà tiến vào không cẩn thận làm rớt một đồng tiền, đôi mắt đen lung liếng của hắn mới phát sáng đảo loạn như tên trộm.



Xoay người một cái sử dụng cả chân và tay bò nhanh về phía đồng tiền như sợ có người sẽ cướp mất của hắn, rốt cục cuộc cũng bắt được, hắn giơ đồng tiền lên nhìn trái nhìn phải, mặt mày hớn hở như nhặt được chí bảo, cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn nhếch lên, hé ra cái răng cửa mới nhú, cả khuôn mặt tươi cười rạng rỡ......



Lại qua không lâu, Lục Việt có thể nói chuyện.



Tiếng thứ nhất hắn gọi không phải ‘phụ thân’ cũng không phải ‘mẫu thân’ lại càng không là ‘ca ca’ hoặc là ‘cẩu cẩu’, bàn tay xinh xắn chỉ vào một tiểu cô nương gọi to: ‘muội muội’.



Từ thứ hai xuất hiện từ miệng tên tiểu tử này là: ‘Tiền tiền’......



Vì thế Tống Tiểu Hoa che mặt rơi lệ, tương lai nhi tử nhà nàng có vẻ như có thể dùng 4 từ để khái quát ——



‘Tham tài- Háo sắc’