Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 76 : Sinh nữ nhi đi!
Ngày đăng: 18:49 18/04/20
Editor: Melodysoyani
Beta: kaylee + Melodysoyani
Lục Tử Kỳ đẩy cửa phòng ngủ ra, lập tức thấy Tống Tiểu Hoa đang nghiêng người ngồi ở trên giường, không nhúc nhích ngưng mắt nhìn Lục Việt đang ngủ say, nhìn như cực kỳ yêu thích.
Bước đi nhẹ nhàng, vừa cởi áo ngoài xuống treo lên vừa nói: "Việt Nhi ngủ rồi à?"
Không có phản ứng.
"Nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Vẫn không có phản ứng.
"Ta ôm Việt Nhi trở về phòng của nó."
Tiếp tục không có phản ứng.
Rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng, đụng ‘người đầu gỗ’ nào đó một cái: "Dao Dao, ta đang nói chuyện với nàng đấy!"
Rốt cuộc có phản ứng......
Tống Tiểu Hoa nhảy từ dưới đất lên giống như một con mèo cái bị đạp phải đuôi, đôi tay ôm cổ của hắn, hai chân quấn chặt hông của hắn, há mồm cắn một cái lên đầu vai của hắn.
Sợ đánh thức nhi tử, chỉ đành phải nuốt tiếng kêu đau xuống, liên tục di chuyển bước chân, mang theo mèo nhỏ hung hãn treo ở trên người cùng nhau chuyển tới góc phòng, cố gắng nhỏ giọng nói: "Tại sao nàng lại cắn ta?"
"Ta hận chàng!"
"...... Ta vừa mới trở lại, không hề làm gì cả mà!"
"Không có chàng, làm sao có tên nhóc thối kia chứ?"
"...... Việt Nhi?"
"Nếu không chẳng lẽ là Lăng Nhi?"
"Nó lại bướng bỉnh sao?"
Tống Tiểu Hoa nhảy xuống, chỉ vào trán của mình: "Chàng nhìn đi, nhìn đi!"
Dưới ánh đèn lờ mờ, trừ ánh mắt gần như phun lửa của nàng, cái gì đều nhìn không ra......
Lục Tử Kỳ rất cố gắng nhìn thật kĩ: "Không lẽ, là có nếp nhăn rồi hả?"
Giơ chân rống giận: "...... Phụ tử các người đều có thù với ta!"
Vội vàng che miệng của nàng: "Nhỏ giọng dùm một chút, lỡ như đánh thức Việt Nhi thì lại có phiền toái."
Kéo tay hắn xuống: "Chàng cho rằng còn có thể làm nó thức sao? Hiện tại dù có cầm một Đồng La lớn ghé sát vào tai nó dùng sức gõ thật mạnh, nó cũng sẽ ngủ say giống như một con heo chết!"
Chuyện là sau bữa cơm chiều mới không chú ý một chút, Lục Việt lại chạy mất dạng. Hò hét loạn lên tìm một hồi vẫn không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là nhờ sự giúp đỡ từ cái mũi thính như Hao Thiên Khuyển của Tống Vô Khuyết, kết quả, cùng lúc đó Cẩu nhi lại giống như biến mất khỏi thế gian.
Tìm rồi tìm, Tống Tiểu Hoa đột nhiên nhớ tới hầm rượu của Lục lão gia tử.
Hai năm trước kể từ lúc Tống Vô Khuyết nếm được vị rượu kia, lập tức càng ngày càng nghiện loại rượu đó. Mà không biết là vì Lục Thác kia không tìm được người biết thưởng rượu, hay là bởi vì đã uống đủ cùng người khác rồi, hay là bởi vì thật ra thì vị lão gia này là một nhân vật bị động kinh, lại có thể vô cùng ham thích cảnh tượng kì lạ là một người một chó cùng nâng cốc hỏi trời xanh.
Chiến sự ở biên quan vô cùng căng thẳng, mấy chục vạn tướng sĩ gối giáo chờ sáng, trên dưới hai nước đều đề phòng cao độ. Vào lúc thế này, thân là thái tử một nước, thân là chủ soái trong quân, tại sao hắn lại một mình đến trung tâm doanh trại của địch chứ?
Là làm đối thủ lơ là, để tỏ lòng miệt thị nắm chắc phần thắng, hay là có mưu đồ khác?
Bất kẻ là vì cái gì, cũng không thể như ba năm trước, loại cảm giác vô câu vô thúc không hề giữ lại chút gì mà đối đãi chân thành như bạn đó, rốt cuộc không trở lại được nữa......
Đè xuống thẫn thờ trong lòng, xoay ngang ôm lấy người trong ngực: "Đúng rồi Dao Dao, Hoắc Nam gởi thư nói, tháng trước Tiểu Hàm đã sinh nữ nhi."
"Thật à? Oa! Hai người bọn họ tạo nên nhất định là một đại mỹ nữ siêu cấp!"
"Qua một thời gian ngắn nữa Tiểu Hàm sẽ đưa đứa bé trở về đây một chuyến, đến lúc đó nàng có thể thấy được."
"Đông Thanh......"
"Hả?"
"Chàng muốn có một nữ nhi hay không?"
"Không muốn."
"Tại sao? Chàng trọng nam khinh nữ!"
"Đương nhiên không phải, nàng quên à, nàng đã nói không muốn sinh con nữa."
"Ta đổi ý rồi."
"Vẫn không muốn, loại đau đớn đó nàng chịu một lần cũng đã đủ rồi."
"Không quan trọng, ta nghe lão nhân nói, chỉ lần đầu tiên có thai mới vô cùng đau đớn và hao tốn sức lực thôi, sau này lại sinh, giống như là dây kéo đưa vào trong bụng...... Cái đó......giống như khe hở vậy, thời điểm đến, tháo đầu sợi dây ra, lôi kéo, đứa bé lập tức bật ra từ trong bụng."
"...... Đây là lão nhân nào nói với nàng? Chỉ là tà thuyết mê hoặc người khác mà thôi!"
"Không cần biết, dù sao ta muốn nữ nhi! Ta sắp bị Tiểu Ma Tinh đó làm cho tức chết, ta muốn có một áo bông nhỏ tri kỷ!"
"Nàng không hối hận chứ?"
"Không hối hận! Huống chi, mọi người đều nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, bây giờ ta giúp chàng tìm tình nhân kiếp trước trở về, chàng nên hạnh phúc mới đúng!"
"...... Đây cũng là lão nhân kia nói với nàng? Đến tột cùng là người nào, ngày mai ta phải đi tìm ông ta nói chuyện một chút."
"Không nói cho chàng!"
Ném Tống Tiểu Hoa đang cười xấu xa lên trên giường, Lục Tử Kỳ tiện tay cởi hết áo mỏng của mình, lộ ra lồng ngực rắn chắc, thắt lưng mềm dẻo, tứ chi (2 tay 2 chân) thon dài, còn có cái kia......
Nhẹ nhàng nhảy một cái, đè người đang máu mũi giàn dụa nào đó dưới thân, gặm cắn vành tai mỏng manh từng chút từng chút một, đôi môi hồng hồng, còn có cái kia......
Tống Tiểu Hoa vừa thở gấp vừa rên ngâm, vừa lấy tay gỡ trâm cày tóc của hắn xuống, những sợi tóc đen như mực phút chốc xõa tới hai vai và bên má, theo thân thể phập phồng mà dao động, vì vậy mà dung nhan dịu dàng như ngọc có thêm vài phần quyến rũ.
"Đông Thanh, chàng là của ta, dù cho tình nhân kiếp trước hay tám kiếp trước của chàng tới, cũng không cướp nổi chàng đâu."
Hôm sau, Tống Tiểu Hoa sửa sang lại gian phòng thì phát hiện trên tờ giấy tối qua có mấy chữ nhìn như không có liên quan ——
Tây Bắc, thái y, bút tích.