Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 77 : Chương cuối (1)
Ngày đăng: 18:49 18/04/20
Editor: Trang Bubble, Hạ Tử Yên
Beta: Hạ Tử Yên, Sam Sam
Màn đêm phủ xuống sông Biện giống như một dải lụa trắng óng ánh vắt ngang từ đông sang tây thành Biện Lương, hai bên sông là đám người bán hàng chen chúc lớn tiếng, trên mặt sông là thuyền hoa xa hoa hàng đêm sênh ca trước sau nối tiếp nhau.
Lúc này, vô số ánh mắt đang tập trung ở một chỗ, có lẽ là ái mộ, có lẽ là thưởng thức, có là kinh ngạc hoặc chỉ là đi theo xem náo nhiệt một chút......
Tiếp đó là một chiếc thuyền nhỏ đơn giản làm bằng gỗ, không có buồng không có mái chèo thậm chí không có người chèo thuyền, cứ chậm rãi trôi theo dòng chảy như vậy, khoan thai chậm rãi như thế ở trong một vùng xa hoa truỵ lạc.
Mà hai người một ngồi một đứng trên thuyền mới là tiêu điểm chú ý lần này, họ đều mặc trường sam có ống tay rộng, đều có diện mạo bất phàm và cũng cùng là lan chi ngọc thụ (*). Tiếng đàn và tiếng tiêu nổi lên nối tiếp xoay chuyển một ứng một phụ họa, thỉnh thoảng trầm thấp quanh quẩn thỉnh thoảng cao vút tận mây, đàn tiêu hòa quyện trầm thấp vang lên khắp bốn phía phá vỡ những tiếng động lớn ồn ào của thế gian.
(*): Chỉ những người trẻ tuổi ưu tú.
Đợi đến cuối cùng, tiếng tiêu đột ngột lên cao, tiếng đàn theo đó mà lên cao, miễn cưỡng giống như sắp sửa hết hơi đứt dây, thì ngừng lại.
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, cũng có người vỗ tay, có người cảm than, có người trầm trồ khen ngợi, cũng có người im lặng trở về chỗ. Mà hai người kia thì lại cùng cất tiếng cười dài sang sảng, chợt ngồi đối diện nhau, châm trà rồi vừa bình phẩm vừa ngắm cảnh, giống như chưa từng để ý đến tất cả mọi thứ ở xung quanh mình.
"Lục huynh, tạm thời lấy trà thay rượu chúc mừng huynh và ta rốt cuộc cũng hợp tấu hoàn chỉnh khúc này!"
"Nguyên huynh mời."
"Không ngờ một người quan văn như Lục huynh, trong tiếng đàn còn có thể chứa đựng tinh thần nhiệt huyết sục sôi như thế."
"Chỉ vì Đại Tống ta rất chú trọng văn, chính là hi vọng có thể lấy lễ nghi để trị thiên hạ. Nhưng mà, nếu gặp phải người dùng võ xâm phạm biên giới, thì dù là thân thể Văn Nhược (nho nhã yếu đuối) tay trói gà không chặt cũng sẽ không lui nửa bước. Thân có thể mất, hồn không thể mất, mặc dù coi như thật sự có vó sắt xâm phạm vào nước ta, cũng không thể diệt được hồn của nước ta!"
Nguyên Hạo mỉm cười vuốt vuốt chén ngọc trong tay, nhẹ nhàng nói một câu: "Chỉ sợ là chưa chắc."
Lục Tử Kỳ cũng dùng giọng điệu và nụ cười khẽ giống như thế đáp lại: "Không ngại thì cứ thử xem."
Không còn cúi thấp mặt xuống nữa mà nghiên mặt ngẩng cao đầu, bễ nghễ mà lạnh lùng.
Từ đầu đến cuối khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong, dịu dàng mà kiên nghị.
Ngay sau đó, lại cùng nhau cười một tiếng.
"Hôm nay, Lục huynh hẹn riêng ta tới chỗ này cùng tấu một khúc là có dụng ý đặc biệt gì sao?"
"Không có gì khác, đơn giản chỉ là làm hết phận sự và trách nhiệm của người làm chủ mà thôi."
Lần này vào Kinh, chủ yếu là vì xác định hư thật của triều đình nhà Tống, thuận tiện xem thử nàng có sống tốt hay không, chỉ là thuận tiện......
Quả thật nàng sống rất tốt, vì vậy cảm thấy vui mừng, nhưng lại có một chút khổ sở. Hạnh phúc của nàng không phải hắn mang đến, không có quan hệ gì với hắn.
Lục Tử Kỳ mới là người nhận được tất cả tình yêu của nàng, đó là người có thể làm cho khuôn mặt của nàng giãn ra vui vẻ cả đời, nhưng mà, hết lần này tới lần khác hắn ta lại là đối thủ của hắn.
Đúng, đối thủ, không phải kẻ địch. Tin rằng đây là cách nhìn chung của hai người.
Ngày đầu đến Kinh đã lén lút đến Lục gia, chính là muốn thử dò xét về chuyện cực kỳ ăn ý giữa quân thần trong truyền thuyết đáng tin bao nhiêu. Nhưng nếu quân nghi ngờ thần lại suy đoán, như vậy vừa vặn có thể dễ dàng nhân cơ hội này mà làm suy yếu thế lực của Lục Tử Kỳ, loại trừ một tên kình địch để trải bằng con đường chiến thắng cho chiến sự sắp phát động. Huống chi, nếu như lòng nghi ngờ của quân chủ quá nặng thì căn bản cũng không đáng giá vì người như vậy mà bán mạng. Thay vì sau này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con rơi, không bằng hiện tại biết rõ tình thế rút người lui lại để trù tính đầy đủ.
Rời khỏi quan trường giả dối quỷ quyệt, đối với Lục Tử Kỳ và nàng mà nói, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt. Có lẽ, nàng đến ở nơi non xanh nước biếc giản dị, nụ cười sẽ càng thêm rực rỡ.
Nhưng mà, dù sao Hoàng đế của Tống triều vẫn còn có mấy phần kiến thức, hiểu được đạo lý dùng người thì không nên nghi ngờ người. Như thế xem ra, Lục Tử Kỳ cũng coi là dốc sức với minh chủ. Nếu như vậy thì có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Phỏng theo bút tích của Lục Tử Kỳ, gửi một phong thư cho trọng tướng Hoắc Nam ở biên phòng Tây Bắc.
Trong thư chỉ là dùng mấy lời hết sức mập mờ để tâm sự để bóng gió rằng tình hình triều chính đang phát sinh biến cố, hình như Hoàng thượng có ý hiểu lầm Viên Tướng quân đang nắm binh quyền trong tay.
Dĩ nhiên, Hoắc Nam sẽ gửi thư về hỏi ý kiến, chỉ là những thư từ kia sẽ bị chặn lại và thiêu huỷ ở trên nửa đường. Nếu như thật lâu không nhận được hồi âm, thì nhất định sẽ cho rằng Lục Tử Kỳ không tiện trả lời bởi vì có điều kiêng kỵ, vì vậy chỉ có thể tạm thời không tiến hành nữa, nhưng phần thấp thỏm bất an này sẽ càng ngày càng tăng thêm ở trong lòng, cuối cùng càng ngày càng trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Từ Tống Thái Tổ ‘Dùng rượu tước binh quyền’ đến nay, từ trước đến giờ khi võ tướng tay cầm trọng binh chính là điều tối kỵ của người cầm quyền. Lần này, quân Tây Bắc có thể thay đổi tổ chế, dùng thời gian hai năm dạy ra một nhánh Thiết Quân (đội quân thiện chiến) lấy cờ hiệu ‘quân Viên gia’, trở thành một chướng ngại vật lớn nhất trên đường đến phía Nam của Đại Hạ, tất cả đều bởi vì có Lục Tử Kỳ nỗ lực phản bác một mình gánh chịu ở trong triều. Mà với tính tình bướng bỉnh mọi chuyện đều tự mình chống đỡ của hắn, nếu không phải đến đường cùng không thể chống đỡ được nữa, tất nhiên sẽ không nói ra nửa chữ với bên ngoài.
Kể từ đó, người làm tướng lo sợ bất an như thế ắt sẽ ảnh hưởng đến bố trí và tinh thần của binh sĩ trong quân, như vậy muốn một lần đánh chiếm cũng không phải là việc khó.
Cho dù sau này có truy cứu thì Hoắc Nam cũng sẽ không bán đứng Lục Tử Kỳ. Coi như thật sự tra ra phong thư này, với khả năng của Lục Tử Kỳ còn có sự tin tưởng của Hoàng thượng đối với hắn thì cuối cùng cũng sẽ hóa giải được nguy cơ này.
Đây đã là kế sách ôn hòa nhất chu toàn nhất mà Lý Nguyên Hạo hắn có thể nghĩ ra rồi.
Hắn muốn mở rộng lãnh thổ, xây dựng sự nghiệp thành tựu không có ở thời đại này. Hắn cũng muốn dùng hết tất cả khả năng bảo vệ năm người nhà nàng.
Ai ngờ, trời không cho người toại nguyện, lại liên tục xảy ra loại biến cố này, trong nháy mắt đã lật ngược ván cờ.
Nhưng, trời cũng không thể ngăn cản ý đồ kế hoạch thống trị của ta, đợi làm xong, nhất định chỉ huy tiến vào Nam, đến thẳng Biện Lương!
Lục Tử Kỳ, sau này còn gặp lại. Mà nàng, đã vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.
Lại mang áo choàng lên, quay đầu ngựa, giơ roi, tiếng vó ngựa gấp rút.
Một người cỡi ngựa tuyệt trần, cuối cùng áo lam mờ dần.