Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất
Chương 44 : Lưới trần
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Tsangyang Gyatso,
Ngài không thẹn là vị vua lớn nhất của cung Potala, không thẹn là tình
lang đẹp nhất trên đường phố Lhasa. Chỉ có Ngài mới xứng đáng là nhất
đại tình tăng, thâm tình và từ bi của Ngài đã trở thành tín ngưỡng của
người Tạng.
Phật nói, hãy bỏ qua cho những người đã từng lầm
đường lạc lối vì tình yêu, tha thứ cho họ, cũng là khoan dung cho mình.
Đời người có nhiều cạm bẫy đều do bản thân tự tay đào nên, cho rằng có
thể săn bắt được người khác, nhưng chính mình mới là người mắc bẫy. Trên đời có lưới trần, lưới tình, lưới danh lợi, bạn không rời bỏ được thứ
gì, sẽ bị thứ ấy quấn chặt. Chuyện đời là thế, có mất có được, không mất khó được. Nhưng nào ai chắc chắn rằng thứ có được sẽ nhất định sẽ nhiều hơn thứ mất đi?
Chúng ta thường thích vào một ngày bình thường,
một mình pha một ly trà cảm xúc, buồn vui, chua ngọt trong đó có thể
phối hợp theo khẩu vị của mình. Nhưng ly trà của đời người lại không cho phép chúng ta tùy ý pha chế, mất đi chừng mực, liền thành trà đắng cả
đời. Tsangyang Gyatso là Phật sống tôn quý, ly trà đời người này cũng
không thể tự châm tự uống, mà phải nghe theo sắp xếp của số mệnh. Ngài
đem một mảnh lòng băng ném vào trong ấm, đợi khi trà nguội người tan,
Ngài nên đi đâu, làm gì?
Đó vốn là một thời đại Phật sống phô
trương thanh thế, vô số người Tạng lấy Phật giáo làm tín ngưỡng kiếp này vĩnh viễn không thay đổi, cam nguyện cúi đầu làm tín đồ. Họ tin tưởng
nhân quả, tin tưởng mọi thứ trên đời đều có luân hồi, tin tưởng mảnh đất họ sinh sống có núi thần hồ thánh bảo hộ, đời đời bình an hạnh phúc.
Năm xưa vua Thuận Trị của Đại Thanh từng nhiều lần long trọng mời Đạt
Lai thứ 5 vào kinh, sau đó Đạt Lai thứ 5 Lobsang Gyatso được quan viên
Đại Thanh tháp tùng, dẫn ba ngàn người rầm rộ lên đường đến kinh thành,
vua Thuận Trị dùng lễ nghi cao nhất tiếp đãi. Sau khi Đạt Lai thứ 5 ra
về, còn ban cho Ngài ấn vàng và sách phong tôn quý vô cùng.
Nào
ngờ cục diện chính trị có quá nhiều tranh đoạt biến động, dù là xứ Phật, cũng không có tịnh thổ. Nếu không sợ dẫn đến cục diện chính trị Tây
Tạng hỗn loạn, Đệ Ba Sangye Gyatso cũng sẽ không giấu không phát tang
đối với cái chết của Đạt Lai thứ 5, còn Đạt Lai thứ 6 Tsangyang Gyatso
cũng không cần ẩn náu trong dân gian mười lăm năm tròn. Mười lăm năm,
trên tay, ném xuống mấy hòn đá, hoặc đựng đầy một bình nước hồ thánh,
cầu nguyện chúc phúc cho Ngài. Lắng nghe truyền kỳ mơ hồ, suy đoán hành
tung của Ngài, nhẩm đọc thơ tình của Ngài không biết chán. Ai nói Ngài
chẳng để lại gì, trước hồ nước mênh mông xanh thẳm đó, Ngài cuối cùng
không quên để lại thơ tình của mình. Nếu hỏi người đời vì sao mê luyến
Tsangyang Gyatso, đó ắt là bị thơ tình của Ngài cảm nhiễm. Nếu mất đi
những bài thơ tình ôn nhu này, Ngài còn là Tsangyang Gyatso chăng?
Chung quy là một nam tử thế nào, có tấm lòng ra sao, mới có thể viết ra những câu thơ tuyệt mỹ dường ấy. Tsangyang Gyatso, Ngài không thẹn là vị vua
lớn nhất của cung Potala, không thẹn là tình lang đẹp nhất trên đường
phố Lhasa. Chỉ có Ngài mới xứng đáng là nhất đại tình tăng, sự thâm tình và từ bi của Ngài, đã trở thành tín ngưỡng của người Tạng. Nhưng Ngài
vẫn đã ra đi, rời xa những tín đồ yêu kính ủng hộ Ngài, đi một cách rất
đỗi tiêu sái, rất đỗi triệt để.
Mãi đến sau này, một quyển sách
“Bí truyện Đạt Lai Lạt Ma thứ 6” của Ngawang Lhundrup Daji[1] người dân
tộc Mông Cổ mới thỏa mãn được tâm nguyện của nhiều người, ông đã tiếp
diễn sinh mệnh của Tsangyang Gyatso, chỉ dẫn chúng ta đi tìm kiếm lời
giải câu đố kia, đồng thời vì Ngài viết tiếp truyền kỳ nửa đời sau.
Khiến chúng ta tin tưởng Tsangyang Gyatso thật sự không chết, Ngài thần
bí mất tích ở hồ Thanh Hải, từ đó bắt đầu một chặng đường đời phiêu bạt
khác.
[1] A Vượng Luân Châu Đạt Cát, 1715 - 1780.
Có duyên cuối cùng sẽ gặp lại. Thật muốn mời ai đó đến hồ Thanh Hải một chuyến,
đến cung Potala một chuyến, kiếm tìm nơi chôn cất của Tsangyang Gyatso.
Không biết mấy trăm năm nay, nhiều tín đồ thành kính phải chăng đã tìm
được xá lợi của Ngài, sợi tóc của Ngài, hoặc một vật trang sức nào đó
trên người Ngài. Nếu Ngài thật sự là Phật, thế thì cái chết cũng là giải thoát của linh hồn, nó có thể khiến linh hồn bay bổng, đồng thời tìm
được chốn về. Cuộc đời của Ngài tuy là một bi kịch không thể ngăn cản,
nhưng tôi tin rằng, Tsangyang Gyatso tuyệt đối sẽ không chọn lựa chạy
trốn ở màn kịch cuối cùng.