Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 10 :

Ngày đăng: 20:33 19/04/20


Diệp Tử: Sao tôi chưa từng nghe qua mấy người đều là staff?



Roi Da Khỏa Thân: Tiểu Diệp Tử, cái em chưa biết còn nhiều lắm, vậy em có biết tụi tui đều là người của xã đoàn Grand Stanford không?



Diệp Tử thực sự không biết.



Áo Giáp Nhập Trận: Em biết Grand Stanford có nghĩa là gì không?



Diệp Tử: Có nghĩa gì?



Nha Nha Nha Nha Nha: Grand Stanford -stf – là staff nha em ở đây thấy có mấy CV?



Diệp Tử: Ừm.. nam 4 nữ 2, còn lại là 4 trang trí, 2 kế hoạch, còn đâu đều là tuyên truyền với hậu kỳ.. thật đúng là..haha..



Tiêu Tiêu: Vậy em có biết, Dã Cúc cũng là người của xã đoàn chúng ta không?



Diệp Tử!!!Khong biết!! Chắc chắn trong xã đoàn không có tên cô ấy.



Tiêu Tiêu: @[hậu kỳ]Trần Mặc, chính là người này.



Diệp Tử:.. thật không khoa học.



Dã Cúc vốn là tinh anh trong võng phối. Trần Mặc thì là một nam nhân vượt trội. Hai người này lại là một, thật không khoa học. Quan trọng là, cô ấy là con trai. À không, anh ấy! Là con trai.



Diệp Tử: Em không tin vào thế giới này, mọi người nói cho em biết, Kiến Phùng Sáp Côn có phải là cũng con gái không?



Tiêu Tiêu: Không phải, cậu ấy là đàn ông đích thực nha, cơ mà Sáo Thúc thì là con gái.



Diệp Tử: Áo rồng.. thật không khoa học! Thật không thể tin vào giới võng phối được..



An Ninh tuyệt vọng với thế giới này rồi!



Quá thâm sâu.



Nhất Thế Cơ đi mời từng người từng người một nhận kịch. Cá Chua Ngọt với Cử Bộ Vô Song ban đầu còn muốn từ chối vì đang bận rộn, kết quả nghe tên kịch xong liền lập tức nhận.



An Ninh nghĩ không ra tác phẩm này có ma lực gì mà hấp dẫn nhiều người đến vậy, hơn nửa người trong tổ kịch đều là fan tác giả này.



Khung tán gẫu của tổ kịch liên tục nhảy nhót.



An Ninh liền mở ra xem.



Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Đọc tác phẩm này lại nhớ hồi chân ướt chân ráo gia nhập võng phối.



Phong Diệp lúc nhỏ – Nói Mớ: Đúng vậy, ngày đó tui còn là một loli moe moe, vì cái người Dương Liễu biệt nữu kia mà tới đây. Rốt cuộc bây giờ lại phối âm nhân vật chính.. Dương Liễu lại bị cái người không biết xấu hổ kia đoạt lấy rồi! Quế Hoa chết tiệt!



Dương Liễu lúc nhỏ – Quế Hoa Liên Tử Cao: (╯3╰) thì lờm sao! Em gái nhỏ thầm thương trộm mến tui sao? Em gái đã biết thương mến là gì chưa vậy?



Phong Diệp lúc nhỏ – Nói Mớ: Tui thiếu nợ anh à (‵o′)凸 Không phải anh cũng tự dâng mình cho Tiểu Cơ hay sao?




“…..Ai biết, người đầu tiên anh thích là con trai, thật ra cũng chẳng phải người quen thuộc gì.”



[Khi đó anh bao tuổi?]



“Trưởng thành rồi.”



[Hơi muộn nhỉ..]



“Uhm đúng vậy, trên đời này anh chỉ thích có hai người, một quá cong, một rất thẳng.”



[Phong Diệp và Hà Liễu Triêu Phong?]



“……Em biết quá nhiều.”



[tiểu nhân đáng chết!]



“Hừ, Diệp Tử, trong lòng có chuyện phiền muộn sao?”



[….Anh biết quá nhiều.]



“Vậy mau giết người diệt khẩu đi, tạm thời chỉ có mỗi anh biết thôi a ”



[Được!]



“Hừ..”



[đại nhân.]



“Sao?”



[em vẽ mãi không được.]



“Vẽ gì mà không được?”



[Trần Thu, em không vẽ được anh ấy, làm thế nào cũng không vẽ ra được..]



“Vậy vẽ anh đi, có muốn anh gửi hình cho xem không? Anh rất đẹp trai nha.”



An Ninh nhìn mở ra bức ảnh mới được chuyển đến. Một cô linh cả thân thuần trắng, đi chân trần dừng trước ống kính, phía sau là bóng tối vô tận. Nhìn thế nào cũng giống hình dạng một con ma.



[đại nhân, kịch lần này hoàn thành, gặp mặt một lần đi.]



“Ha, anh nói rồi anh là cong đó, đừng nghĩ có thể câu dẫn được anh”



[em có mấy lời muốn nói, gặp mặt một lần đi.]



“Được….”