Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 10 : Du lịch ba ngày hai đêm (5)

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Một ngày trôi qua rất nhanh, đặc biệt là khi đi du lịch. Tiêu Trần, Kỉ Tích bảy giờ rời giường rửa mặt chải đầu, dắt tay ở trong sân tản bộ. Tám giờ làm xong điểm tâm, đánh thức vợ chồng Hợi Nhẫm Tĩnh.



“Không khí sáng sớm thực mát mẻ, không ra tản bộ thật đáng tiếc”



Đinh Quế Lan hai má đỏ lên, gắp miếng củ cải ngâm giấm vùi đầu ăn.



Xem ra tối qua, cách vách chăm chỉ cày cấy hơn nửa đêm. Bất quá, Đinh Quế Lan cá tính mạnh mẽ, mà cũng có bộ dáng ngại ngùng như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Tiêu Trần hiểu rõ chuyển đề tài. “Tôi vừa rồi cùng con của bác gái nói qua, chờ sau khi ăn sáng xong dẫn chúng ta đi chung quanh một chút”



“Nơi này có cái gì chơi vui?”, Hợi Nhẫm Tĩnh lang thôn hổ yết ăn ba bát cháo hoa lớn, mồm miệng không rõ hỏi.



“Chụp ảnh, câu cá, hái nấm, nghe nói chân núi còn bán lá trà”, cả nhà Kỉ Tích đều thích uống trà, trà đặc sản nông thôn đáng giá thưởng thức.



“Đi đến bên kia núi mất báo lâu?”, đa số nữ nhân đi dạo phố mua sắm không sợ mệt, trừ cái đó ra còn lại đều khuyết thiếu nghị lực. Không khéo Đinh Quế Lan cũng là một trong số đó, cô rút lui nói: “Nếu không, mấy người đi đi. Tôi ở nhà tắm ôn tuyền chờ các người”



“Đi thôi. Đi không nổi, anh ôm em đi”, Hợi Nhẫm Tĩnh khó có được ôn nhu một phen.



Tuy rằng cả người bủn rủn, Đinh Quế Lan cũng không thể không biết xấu hổ dập tắt hưng phấn của ba người, chỉ có thể đi theo xuất môn.



Lúc xuất phát, mấy sinh viên đuổi theo đám Kỉ Tích chào hỏi, tỏ vẻ muốn cùng đi. Ở tình huống hướng dẫn viên du lịch chỉ có một người, Tiêu Trần không có lý do phản đối. Vì thế, hai đội thành một đội, mười một người chậm rãi rảo bước tiến lên núi lớn.



Một đường đi đi nghỉ nghỉ, Tiêu Trần hái không ít nấm, Kỉ Tích cũng lấy ra camera kĩ thuật số chụp rất nhiều ảnh. Mua trà thuận lợi ngoài ý muốn, bởi vì Kỉ Tích một lần mua bốn mươi cân*, người bán tự động giảm giá, cũng tặng thêm ba cân trà lài, hai cân trà trần**. Kỉ, Tiêu, Hợi ba người chia đều xách về.



(*1 cân TQ= nửa kg => 40 cân = 20kg



**chữ trần 陈 này mình không biết là tên trà hay trà lâu năm, ai biết chỉ mình nha)



Hắc tiểu tử (thằng nhóc da đen) dẫn đường đem đoàn người đưa đến bên hồ nước, hồ nước xanh biếc phản chiếu trong vắt, trong hồ bèo dập dìu trôi, nhìn sâu không thấy đáy.



Thái dương nóng rát nhô cao, mười một người người trong bóng râm ấm áp thả cần câu. Tới khi một con cá tiến vào xô, bụng đoàn người dần dần xướng không thành kế (réo bụng:))) . Tiêu Trần mỉm cười cởi xuống ba lô, lấy ra hai cái cà men lớn, một cái đưa cho vợ chồng Hợi Nhẫm Tĩnh đói thảm, còn lại anh cùng Kỉ Tích chia sẻ.



Những người còn lại đều rớt nước miếng, trơ mắt nhìn đám người Kỉ Tích, đáy mắt toát ra dục vọng thưởng thức.



>_



“Em muốn đi WC”, Đinh Quế Lan nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, lau lau miệng, hướng bên tai Hợi Nhẫm Tĩnh nhỏ giọng nói.



Hợi Nhẫm Tĩnh nói: “Nơi này làm gì có WC a? Không bằng em đi trong rừng cây, anh canh chừng cho”



Đinh Quế Lan bất đắt dĩ thỏa hiệp.



“Chị Đinh, chị muốn đi đâu?”, Viên Viện thấy Đinh Quế Lan đứng dậy vội hỏi: “Có phải giải quyết không? Em và chị cùng đi”
Tiêu Trần ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Đồng Đức nói: “Cậu xem xã hội rất đơn giản. Việc nhỏ như vậy còn không thể xử lý, lại càng không thề bàn tương lai.”



“Bị uy hiếp là việc nhỏ sao?”, Đồng Đức nổi giận đùng đùng bỏ lên quát.



“Làm gì kiêu ngạo với tôi, cậu nên dùng loại thái độ này đối Viên Viện mới đúng. Dù sao, uy hiếp người của cậu cũng là cô ta”, Tiêu Trần không nhanh không chậm bước đi, mơ hồ có thể nhìn thấy mái nhà căn nhà lớn.



“Anh khi nào thì biết cô ta….”, Đồng Đức phiền muộn mở miệng, hắn chán ghét chính mình yếu đuối, khiến cho hắn cùng Đồng Hâm lẫn nhau thống khổ.



“Cậu đã quên? Trò chơi tối hôm qua, là Viên Viện phát bài. Mười người, mười lá bài, người chia bài thật dễ dàng thao tác trình tự chia bài, cô ta có thể biết rõ con bài chưa lật của mỗi người. Lá sát thủ là cô ta đưa cho cậu, cho nên đối với việc vòng thứ nhất cậu giết Hợi Nhẫm Tĩnh phi thường giật mình. Viên Viện thực tự tin, tự tin sẽ không phát sai bài. Lúc trò chơi chấm dứt, Viên Viện tra qua con bài chưa lật của Kỉ Tích, cô ta thực thông minh, hoài nghi có người làm bừa.”



Tiêu Trần tránh đi phần đường ẩm ướt, đi dọc theo rễ cây. “Viên Viện nói chuyện phi thường quyết đoán, cũng phi thường tự cao. Cô ta hẳn là gia thế không tồi, rất được nuông chiều. Cô gái như vậy mà thích một người, mà thời điểm người này không thương mình, chỉ sợ chuyện gì đều có thể phát sinh”



“Chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết?”



Tiêu Trần vừa nói vừa lấy xuống ba lô trên vai: “Cô ta dùng cái gì uy hiếp cậu?”



“Cô ta dùng thuốc làm Đồng Hâm hôn mê, chụp ảnh. Còn có băng ghi âm khi tôi ở cùng Đồng Hâm”, Đồng Đức cầm cánh tay Tiêu Trần khẩn cầu. “Tiêu ca, giúp giúp chúng tôi.”



Tiêu Trần kinh ngạc cười nói: “Cậu dựa vào cái gì tin tưởng tôi? Chúng ta bất quá chỉ là khách du lịch”



Đồng Đức vẻ mặt cầu xin nói: “Cô ta muốn tôi mỗi thời mỗi khắc ở bên người, cô ta bắt tôi thờ ơ lạnh nhạt người khác khi dễ Đồng Hâm, thậm chí bức tôi cùng cô ta lên giường…. Ả thực bệnh hoạn, cố ý ở trước mặt Đồng Hâm cùng tôi thân thiết, muốn nhìn xem bộ dạng chúng tôi lẫn nhau thống khổ. Tôi sắp bị bức điên rồi, loại cuộc sống như cái xác không hồn này không bằng chết cho rồi! Tôi không còn đường lui, chỉ có thể tin anh”



“Hậu phương của cô ta thực chắc?”



“Ba ả là phó tỉnh trưởng tỉnh J, mẹ là chủ tịch huyện H, thân thích đều rất có vai vế”



Tiêu Trần đẩy ra bụi cỏ phía trước, phòng ốc gần ngay trước mắt, “Lưu Gia cùng Viên Viện là quan hệ gì?”



“Lưu Gia là em họ Viên Viện, thích Đổng Duy. Đáng tiếc, Đổng Duy yêu hội trưởng hội sinh viên Vệ Thanh. Giống như tôi và Đồng Hâm, bị hiếp bức, mỗi sự kiện đều phải chiếu theo ý tứ các cô ấy”, Đồng Đức bức lá cây trên cành cho hả giận.



Sau khi nghe xong lời Đồng Đức nói, Tiêu Trần trầm mặc suy tư



Đồng Đức phóng nhẹ cước bộ, sợ quấy rầy Tiêu Trần tự hỏi.



Đột nhiên, Tiêu Trần quay lại hỏi: “Cậu biết rửa đồ ăn, giết gà sao?”



“Biết”, Đồng Đức theo bản năng trả lời. >_< đây là cái vấn đề gì a? Cùng giải quyết chuyện của hắn có quan hệ gì không?



“Vậy không thành vấn đề” Tiêu Trần ảm đạm cười, đi vào đình viện phòng ở.