Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 11 : Du lịch ba ngày hai đêm (6)

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Ven hồ.



Kỉ Tích dựa vào thân cây, lẳng lặng nghe nhạc trong di động, một đôi mắt hoa đào ngắm phong cảnh hồ nước, hưởng thụ đầy đủ lạc thú câu cá.



“Kỉ đại ca, anh như thế nào còn có tâm tư câu cá a!”, Lưu Gia ngồi chồm hổm nhích về phía bên người Kỉ Tích, lo lắng hỏi.



“Tôi đang đợi”



“Chờ cái gì?”



Kỉ Tích hướng Lưu Gia đưa cái ánh mắt ‘cô dễ quên’, không kiên nhẫn nói: “Chờ điện thoại”



Lưu Gia không ngừng cố gắng khuyên bảo. “Kỉ đại ca, ngồi chờ cũng không phải biện pháp a! Không bằng chúng ta ba người đi tìm xem?”



Kỉ Tích không sao cả gật đầu.



Lưu Gia trong lòng vui vẻ, vừa muốn đứng lên, liền nghe Kỉ Tích mở miệng nói: “Muốn đi cũng được, cô tự chiếu cố chính mình”



“A—–! Sao có thể như vậy! Em là con gái, các anh phải theo giúp em a! Vạn nhất gặp phải…..”



Kỉ Tích nghiêng mặt, một ánh mắt khinh miệt bắn về phía Lưu Gia đang vô cùng kích động. “Tiểu thư, chúng ta không có quan hệ gì. Cô không có tư cách đối với tôi khoa chân múa tay, hiểu không?”



Lưu Gia sợ run cả người, cãi lại nói: “Chính là, là chúng em thay các anh tìm người a!”



“Chẳng lẽ tiểu thư Viên Viện cùng cô không quan hệ, hay là cô ta không có mất tích? Lưu tiểu thư, cô giống như đã quên đem cô ta tính vào”, Kỉ Tích lãnh đạm nói.



Lưu Gia trầm mặc, tay nắm thành quyền, móng tay cơ hồ đâm vào lòng bàn tay. Lạnh lùng như Kỉ Tích, Lưu Gia chưa bao giờ gặp qua, cô tức giận bấu chặt móng tay sơn màu hồng, không biết ứng đối như thế nào. “Anh không đi, quên đi. Đồng Hâm, chúng ta đi”, Lưu Gia đắc ý nghĩ, cô quản không được Kỉ Tích, còn quản không được Đồng Hâm sao? Đến khi cùng Đồng Hâm một chỗ, nhất định phải xả giận!



“Đồng Hâm không thể đi”, Kỉ Tích thay Đồng Hâm đang khó xử từ chối, nhấc lên cần câu.



“Vì cái gì? Anh không phải nói cùng chúng tôi không quan hệ sao?”, Lưu Gia rốt cuộc trả đòn một kích, không vui vẻ ra mặt.



Kỉ Tích lấy cá chuối trên lưỡi câu xuống, để vào xô đựng cá. “Cậu ấy là Đồng Đức giao cho tôi chiếu cố, cô nói có hay không quan hệ?”



“Cái gì! Hắn không muốn sống nữa!”, Lưu Gia quát lạnh chuyển hướng Đồng Hâm không nói được một lời, giống như một con mãnh xà, ác độc nhìn chằm chằm con mồi.



Vị tiểu thư này đã muốn phẫn nộ quên che giấu. Kỉ Tích cười trộm vung cần câu, đem lưỡi câu đưa vào ao.



“Cùng em đi”, Lưu Gia xanh mặt, túm ống tay áo Đồng Hâm. Bụng của cô, như thế nào bỗng nhiên đau. Lưu Gia một tay kéo Đồng Hâm, một tay đè bụng.



Đồng Hâm bỏ tay Lưu Gia ra nói: “Tôi không đi”



“Anh phản, anh…..”, bị gạt ra, bụng Lưu Gia đột nhiên kịch liệt đau nhức, chỉ phải buông Đồng Hâm ra. Cảm lạnh, hay là ăn đồ hư? Lưu Gia cố nén dục vọng ‘văn chương trôi chảy’, nhưng sinh lý là không thể khống chế, thối thí một cái tiếp một cái hướng ra ngoài đưa tin. Cô bất chấp lấy túi, lấy tốc độ siêu nhân thấy còn phải tự than thở nhảy vào rừng cây.



“Cô ấy….”



Kỉ Tích xua tay ngăn nghi vấn của Đồng Hâm, xách lên túi xách và cần câu, ý bảo Đồng Hâm đi theo rời đi. Đi phía trước, Kỉ Tích chân trái bay lên một cước, đem túi xách bao da của nữ đá xuống hồ. Kỉ Tích một đường cầm di động phát tin nhắn, phía sau Đồng Hâm đi theo không hiểu ra sao.



Ước chường đi nửa giờ, Kỉ Tích ở bên một mảnh lùm cây dừng lại. “Đồng Hâm, đem người ở bên trong lôi ra”



Đồng Hâm xoay người cẩn thận nhìn, trong lùm cây quả nhiên có một đôi chân nữ nhân. Tử thi sao? Đại khái là do bị phân phó, tuy rằng sợ hãi, Đồng Hâm vẫn là nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Kỉ Tích. “Chị Đinh!”



Cũng không biết làm sao, người khác vội đến đầu óc choáng váng, cô lại ngủ thật thoải mái. Kỉ Tích từ trong túi lấy ra nước khoáng, tạt vào khuôn mặt đỏ ửng của Đinh Quế Lan.



“Ô…..”, Đinh Quế Lan tỉnh lại, ánh mắt vẫn là ngơ ngác.



“Kỉ Tích, tìm được Quế Lan?”, Hợi Nhẫm Tĩnh nhận được tin nhắn của Kỉ Tích, bị kích động đi tới.



Kỉ Tích chỉ chỉ nữ nhân bên chân.



Hợi Nhẫm Tĩnh bay về phía Đinh Quế Lan, ôm lấy cô một phe ôm vào trong ngực, há mồm liền hôn. Nửa ngày, thấy Quế Lan thần trí thanh tỉnh, chuyển hướng Kỉ Tích hỏi: “Kỉ Tích, cậu là như thế nào tìm được Quế Lan? Cô ấy không phải lạc đường sao? Là ai…..”



“Trở về nói sau”, Kỉ Tích bình tĩnh đánh gãy Hợi Nhẫm Tĩnh vội vàng hỏi han.



Không nói, vô cùng tàn nhẫn! Hợi Nhẫm Tĩnh chỉ phải ngoan ngoãn cõng vợ, một bước nặng một bước nhẹ di động. Trở lại nơi ở, giống như trải qua ngàn dặm trường chinh, tóc tai hỗn độn, quần áo dính nước bùn. Hợi Nhẫm Tĩnh đặt mông xuống sofa, cúi đầu, thở hổn hển.



“Hoan nghênh trở lại, hôm nay đối với vợ chồng hai người mà nói, vẫn là rất kích thích đi. Đi, đến cách vách uống chén rượu, an ủi đi”, Tiêu Trần đeo tạp dề đi ngang qua cửa, mở miệng mời.




Tiêu Trần cắn môi dưới, đứt quãng nói: “Nhiều người…… ăn như vậy, chỉ cô…. tiêu chảy, can, can hệ gì…. chúng tôi?”



Đinh Quế Lan theo bản năng che chỗ dạ dày, kinh hoảng nói: “Cô hạ thuốc gì cho chúng tôi?”



Viên Viện giống như nhìn lũ kiến đánh giá đám người Kỉ Tích, nhìn thấy bọn họ vẻ mặt thống khổ, trong lòng một trận thư sướng, sung sướng nói: “Thuốc trừ sâu vô sắc vô vị, nơi này nông dân dùng để giết sâu”



“Cô trộm?”



“Đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ là mượn”, Viên Viện phủi nếp uốn trên váy ngọt ngào cười nói. Ả hưởng thụ khoái cảm người khác không thể phản khán mình



“Sau đó bỏ vào giếng nước?”



“Phải thì sao!”, Viên Viện theo tiềm thức đáp lời, lúc phát hiện ra khác thường, Kỉ Tích đã lấy ra bút ghi âm nhấn nút đóng.



“Anh—– mấy người tính kế tôi!”, lúc trước cười nhạo bộ dáng hai người Tiêu Kỉ, Viên Viện còn không hiểu được mình tính sai. Ả giống như báo cái nhằm phía Kỉ Tích, ý đồ đoạt lấy bút ghi âm trong tay đối phương.



Bỗng nhiên, có người từ cửa tiến vào, nắm tóc Viện Viện. Cũng mặc kệ ả có đau hay không, kéo người đi ra ngoài.



“Kia không phải lão bản sao?”, Hợi Nhẫm Tĩnh tò mò nhìn lão bản cùng Viên Viện biến mất ở đầu cầu thang. “Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?”



Kỉ Tích đem bút cùng băng ghi âm giao cho Đồng Hâm ở cửa phòng khách nhìn xung quanh, xoay người giải thích: “Ngày hôm qua, Tiêu Trần so với chúng ta về sớm hơn, anh ấy ở cây cối bên cạnh giếng lắp camera. Buổi tối tôi đi xuống khóa cửa thì mở máy, quay được quá trình Viên Viện đầu độc”



“Các cậu như thế nào biết cô ta sẽ đầu độc?”



Tiêu Trần cười nói: “Bởi vì tôi hạ thuốc xổ trước, cho nên 90% cô ta sẽ trả thù đồng dạng”



=_= nữ nhân này thực đáng giận, nhưng là thực đáng thương. Đinh Quế Lan đồng tình thở dài cho Viên Viện bất hạnh.



“Tối hôm qua, tụi tôi bảo bốn người Đồng Đức đi trong thôn ở nhờ. Sáng nay cầm lại camera, nhìn thấy Viên Viện đầu độc xong, tương kế tựu kế, gọi điện thoại hỏi lão bản muốn vơ vét tài sản một phen không”



“Vơ vét tài sản?”



“Đúng. Kêu lão bản cùng một nhà bác gái câu thông, làm cho bọn họ cố ý dùng nước giếng có độc nấu cơm ăn. Đồng Đức báo cảnh sát, đồng thợi chúng ta chế tạo chứng cớ. Hiện tại, nhân chứng vật chứng đã có toàn bộ, lại có khẩu cung trực tiếp của phạm nhân, muốn lật lại bản án cũng khó khăn. Huống chi độc hại mạng người là tội lớn, cha mẹ tỉnh trưởng của Viên Viện muốn bảo vệ cô ta ra tù, cũng tốn một số tiền lớn”, Tiêu Trần duỗi thắt lưng dựa vào lồng ngực Kỉ Tích.



Hèn chi không thấy một nhà bác gái, nguyên lai đều đi bệnh viện. Thôn làng nghèo khó, vì tiền bọn họ lại có thể làm chuyện hy sinh như vậy. Mà, muốn nói Kỉ Tích Tiêu Trần lãnh huyết, bọn họ hoàn toàn để cho đương sự chính mình quyết định. Nhưng âm mưu như vậy, tính trước một khắc dẫn dụ Viên Viện diễn trò….. hại chính mình chưa mình chưa nói, không nghĩ tới, đúng là vì cái khẩu cung >_



“Các cậu không sợ ba mẹ cô ta trả thù a?”, Hợi Nhẫm Tĩnh khẩn trương nhắc nhở.



“Một tuần sau, đem bản ghi chép người nhà cô ta nhận hối lộ làm việc, giao cho đối thủ của bọn họ. Đến lúc đó, còn sợ ba mẹ cô ta vội đến không thể quan tâm cô ta”



+0+/// Viên Viện muốn hại người, không chỉ không thành công, còn bị chỉnh thảm như vậy…. Đinh Quế Lan đảo mắt, đảo qua một vòng ba nam nhân, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chồng như Nhẫm Tĩnh vẫn là thật tốt a, không cần phòng bị hắn cái gì, lại càng không cần đoán tâm tư hắn. Nếu gả cho Tiêu Trần Kỉ Tích, cô sợ không đến một ngày, liền tâm lực tiều tụy.



“Buổi chiều trở về thành phố S, tranh thủ thời gian tắm ôn tuyền”, Tiêu Trần lôi kéo Kỉ Tích lên lầu.



“Chồng, chúng ta cũng trở về phòng thôi?”



^0^ lần này lữ hành đáng giá, vợ trở nên ôn như hơn nhiều. Hợi Nhẫm Tĩnh cao hứng cười toe toét. Nghĩ chính mình vận khí thật tốt.



Trên đường về.



“Kỉ Tích, sao mang theo nhiều thổ sản như vậy a?”



“Lão bản tặng”



“Sao lại tặng các cậu?”



“Chúng tôi cho họ cơ hội kiếm tiền”



>o



“Không nói cho bọn họ, chúng ta cũng có thể trả thù”



>_



Hai người này không hổ là trời sinh một đôi. Đồng dạng giả dối, đồng dạng đê tiện, đồng dạng đáng sợ….