Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 2 : Gia đình uy hiếp

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


‘Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha me chồng’ là một câu tục ngữ của Trung Quốc, những người yêu nhau khó tránh khỏi bận tâm cảm thụ của thân bằng quyến thuộc, quá mức để ý thường làm cho cảm tình bị ngăn cách, nhưng là luôn có kiểu mẫu đặc thù, ví dụ như ___



Gia đình uy hiếp



“Đây là ba em”, Kỉ Tích tươi cười đè xuống bả vai trung niên nam tử, sợ ông nhịn không được nhảy dựng lên gây chuyện.



—_—//// không chống lại được nhiệt tình của đứa con, mặt Kỉ Vinh Sào cứng ngắt, keo kiệt cho một nụ cười mỉm, trong lòng thầm nói: ta kiên quyết không thừa nhận quan hệ của bọn nó, cư nhiên dám tiền trảm hậu tấu! (chém trước nói sau)



“Mẹ em”



—____—//////// thần sắc u oán của Khương Như cùng Mạnh Khương Nữ* không sai biệt lắm, rất có khí thế Hoàng Hà tràn ra cũng không đổ (chỉ sự kiên cường), tính toán dùng chiến lược suy binh đả động hiếu tâm của đứa con, đáng tiếc đối phương làm như không thấy.



“Đại ca Kỉ Thi, chị dâu Nhạc Nùng”



^_^/////// cười so với khóc còn khó coi hơn, thiếu chút nữa dọa sợ cục cưng trong lòng ngực.



“Kỳ thật mấy việc này cũng không trọng yếu. Trần Trần, anh không cần phải bận tâm ghi nhớ”, Kỉ Tích dựa vào tay vịn sofa, kéo qua Tiêu Trần đang nhàn nhã phẩm trà, một chút cũng không bị không khí hiểm ác trong phòng khách cuốn hút.



Nói cái gì!! Chúng ta không trọng yếu, người đó mới trọng yếu? Lại còn không cần phân tâm ghi nhớ? Xem bọn họ thành cái gì! Không khí hả –! Lại không thể tiết lộ cảm xúc để người ngoài xem kịch, chỉ phải căng da mặt, thần sắc cứng ngắt, nắm tay siết càng chặt.



“Em cũng bên trọng bên khinh nha! Tình nguyện giới thiệu mấy người có tiếng bảo thủ cũng không giới thiệu anh!”, Kỉ Hưởng Vân cà lơ phất phơ gác chân liếc mắt đệ đệ, tiện thể hướng Tiêu Trần nhe răng cười. “Kỉ Hưởng Vân, là Nhị ca cũng con thất lang bên cạnh cậu, độc thân, lương một năm ngàn vạn. Nếu chơi chán tên tiểu quỷ rồi thì không ngại cân nhắc anh. Oa —“



Không đợi Kỉ Hưởng Vân nói xong, Kỉ Tích sớm bay ra một cước thắng đến chân đối phương, nam nhân đau đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm em trai, khổ tận cam lai, trộm cúi đầu lau đi lệ nam nhi. Lấy sói hình dung Kỉ Tích quả không sai, thật là lòng muông dạ thú — ngoan độc!



“Cám ơn đã ưu ái, bất quá có chia tay với Kỉ Tích tôi cũng không cân nhắc anh”, Tiêu Trần thờ ơ lạnh nhạt xem anh em trong nhà cãi cọ, cười nói



Kỉ Hưởng Vân hâm mộ xem xét tươi cười thanh nhã của Tiêu Trần, không tự giác thốt ra, “Vì sao?”



“Một đám cầm thú có gì khác biệt”



Trời! Độc miệng quá! Không hổ là người Kỉ Tích coi trọng! Kỉ Hưởng Vân giống như đang giữa trời tháng hai còn bị tạt một thùng nước đá lạnh từ đầu đến chân, ngay cả xương cốt đều muốn run rẩy. Biểu tình của mấy trưởng bối lại họa vô đơn chí, cũng may thoát khỏi lời bình luận ‘cầm thú’, mọi người đều là người văn minh cố gắng che giấu tức giận, nếu không sẽ lập tức trình diễn vai võ phụ (vai phụ trong tuồng kịch khi buổi diễn đấu võ)



“Trần Trần đói bụng chưa?”, Kỉ Tích ngẩng đầu quét mắt nhìn đồng hồ treo tường.



Ừ, Tiêu Trần thản nhiên cười gật đầu




“Kỉ Thi, mặt anh như thế nào lại khó coi vậy? Thân thể không thoải mái sao?”, Nhạc Nùng giúp chồng lau mồ hôi nhỏ giọt trên tay trái, lo lắng sờ lên trán.



“Anh không sao”, Kỉ Thi ngoài cười nhưng trong không cười trấn an Nhạc Nùng, móng tay đâm vào lòng bàn tay, kiên quyết áp chế tức giận muốn ăn tươi nuốt sống xuống! Năm đó truy lão bà bất kể hậu quả, vì bài trừ người cạnh tranh nên để tiểu đệ ra mặt, không phải hắn nói ngoa chứ Kỉ Tích mười bốn tuổi không giống như hiện tại nhân cao mã đại (vóc người cao lớn) mà là vẻ đẹp trung tính của cả nam lẫn nữ, chẳng trách không ai không cắn câu. Sau đó bịa chuyện đối thủ là đồng tính, luyến đồng…. đáng thương hắn không biết, mười năm phong thủy thay phiêu luân chuyển a!, “Kỳ thật, chỉ cần hai người thiệt tình yêu nhau là tốt rồi. Hiện tại đã là năm nào, còn kỳ thị đồng tính?”



“Anh sao lại….”, Nhạc Nùng ngạc nhiên nói, cô không nhớ chồng mình là người không nguyên tắc như vậy!



Em làm sao biết thống khổ của anh. Kỉ Thi hết đường chối cãi, Kỉ Vinh Sào, Khương Như hơi đồng tình nhìn hắn.



Cũng may Kỉ Tích sau khi đưa cho Tiêu Trần cái thìa ăn liền giúp hắn giải vây: “Chị dâu đã lâu không đi quảng trường Tinh Đế mua sắm phải không? Chọn một ngày chúng ta lại mang Kỉ Thanh đi chơi”, Kỉ Tích vừa phe phẩy cánh tay đứa cháu trong lòng Nhạc Nùng vừa đề nghị.



“Không! Không cần, chị thấy em vẫn là bồi Tiêu Trần, chị như thế nào không biết xấu hổ quấy rầy”. Trời ạ! Nhạc Nùng không dám tưởng tượng, nếu bị ba mẹ cùng chồng biết cô từng ở Tinh Đế quảng trường lạc mất đứa con sẽ như thế nào phê bình cô. Nguyên tắc thì sao chứ? Nữ nhân cười khổ đáp lại.



“Nói như vậy, mọi người không phản đối hôn sự của con cùng Tiêu Trần?”



“Không phản đối”



“Như thế nào có thể”



“Chúng ta cao hứng còn không kịp, phản đối cái gì?”



Khương Như còn liếc qua nói: “Tiêu Trần a, về sau Kỉ Tích có chuyện gì có lỗi với con, con nói cho bác biết, bác thay con dạy nó”. Hừ! Xú tiểu tử dám uy hiếp mẹ nó!



“Chỉ sợ không có cơ hội này”, Tiêu Trần uống ngụm canh nói



“A?”, Khương Như khó hiểu



Tiêu Trần cười nói: “Kỉ Tích chỉ có thể do tôi khi dễ”



Kỉ Tích cảm động ôm lấy Tiêu Trần hôn nhẹ: “Trần Trần quả nhiên yêu em nhất!”



—____—////////// bọn họ mắt bị lé sao? Hai người này rõ ràng là trời sinh một đội, chính mình còn mưu toan chua rẽ bọn họ, thật sự là tự làm bậy không thể sống a! Kỉ Tích tính cách ác liệt như vậy cũng chỉ có Tiêu Trần có thể ngăn chặn hắn, rõ ràng là Bồ Tát cứu thế từ trời đưa xuống, nhất định phải hảo hảo nịnh bợ! Cái kia…. Tiêu Trần thích cái gì?



Ngốc! Đệ đệ mà còn như vậy, Tiêu Trần này vừa thấy là biết không dễ chọc, mệt bọn họ còn là tinh anh thương trường! Kỉ Hưởng Vân bắt chéo hai chân miễn phí tặng cho mỗi người tươi cười, là người phải tự mình hiểu lấy, hắn cũng không nghĩ muốn bị loại uy hiếp gia đình này a!