Giả Cán Bộ
Chương 371 : Đến nhà Trần Chí Ôn
Ngày đăng: 12:51 30/04/20
Dương Tử Hiên cũng không giấu diếm ý nghĩ của mình, nói: "Hẳn là an bài có ý định, người chết cũng không phải Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, mà là người rút ra từ văn phòng Tỉnh ủy bên kia rồi điều đến tổ điều tra."
"Xem chúng ta sắp tiếp cận chân tướng rồi, cho nên lại gây ra chuyện cho chúng ta, nói rõ địch nhân đang rất lo lắng." Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện ra một nụ cười lạnh.
"Chỉ là, vừa xảy ra chuyện như vậy, rất hợp ý tôi, sự kiện náo loạn rồi, nhất định sẽ kinh động đến lãnh đạo cao tầng Tỉnh ủy."
Dương Tử Hiên thở dài nói: "Tuy vấn đề Trịnh Mộc Đa rất nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng không chết người, hiện tại chết người rồi, những người trên Tỉnh ủy muốn che cái nắp, ví dụ như Trang Đạo Hiền, khẳng định cũng không thể che nổi." Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.
Trải qua Dương Tử Hiên phân tích như vậy, Phan Bách Văn đã hiểu được, sự tình không đến mức bết bát như mình nghĩ, hắn hiện tại đúng là dạng lợn chết không sợ nước nóng rồi.
Thật sự làm rõ ràng được cái bản án này, sẽ là một chồng nghiệp vụ chiến tích dày đặc, làm không tốt, tiền đồ chính trị của hắn khẳng định phải tổn hao nhiều, thậm chí dừng lại không tiến, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng.
Tuy người chết là người thuộc Văn phòng tỉnh ủy, nhưng trước mắt Dương Tử Hiên vẫn chưa nhận được điện thoại từ Văn phòng tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền tinh tế suy nghĩ, tổ viên tử vong này, có lợi nhất đối với ai.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, tại ngoài cửa Tỉnh ủy, lúc đi ngang qua xe của Đường Đại Minh, khuôn mặt Đường Đại Minh lúc ấy, trong nội tâm Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, chắc gì đã là kiệt tác của Đường Đại Minh?
Chẳng qua, nếu như ngay cả Đường Đại Minh cũng không phải, vậy thì là ai, Đường Đại Minh mặc dù là bá vương tại thành phố An Thuyền, nhưng cũng không thể coi thường vận mệnh người Văn phòng tỉnh ủy, người chết gọi là Vương Kiện, Vương Kiện là người phòng đôn đốc kiểm tra Tỉnh ủy, Đường Đại Minh không có khả năng làm cho hắn nghe lời.
Tình huống như thế này, cũng rất ý vị sâu xa.
Phân phó Lão Lưu lái xe đến quán rượu đông môn, Dương Tử Hiên liền thấy được Quan Quang Cốc tóc đã hoa râm.
"Quan chủ tịch tỉnh, thật sự là không có ý tứ, đã để cho ngài chờ đợi lâu."
Dương Tử Hiên gấp gáp bước lên phía trước, nắm tay cùng Quan Quang Cốc, hai người gặp mặt, không hề đặt ở khách sạn Hợp Thành Phúc và khách sạn Tử Kinh, nơi nhiều người hỗn tạp, Dương Tử Hiên rất rõ ràng, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công bố quan hệ hợp tác giữa hắn và Quan Quang Cốc, có lẽ là cứ cẩn thận một chút thì tốt.
"Tôi một người già sắp về hưu, không có gì để bận rộn, chờ một chút cũng không sao." Tuy ngữ khí Quan Quang Cốc đầy vẻ trêu chọc, nhưng ai cũng nghe ra được, trong lời nói của hắn tức mang theo sự cô đơn khi mất đi quyền lực.
Không ít quan lớn về hưu, sau khi về hưu, đều là um tùm không mui mà chết, mấu chốt có lẽ là không thích ứng được chênh lệch tâm lý cực lớn khi mất đi quyền lực, từ một người thét ra lửa đến một người không thể làm gì, không phải mỗi người đều có thể thản nhiên đối mặt.
"Ha ha, Quan chủ tịch tỉnh nói đùa rồi, chủ tịch tỉnh vẫn có thể đến hội đồng nhân dân hoặc ủy ban mặt trận bên kia phát huy nhiệt lượng thừa chứ sao." Dương Tử Hiên cười nói.
Nhưng sắc mặt Quan Quang Cốc không hề thay đổi tốt hơn, ngược lại, còn nhiều hơn một tia ảm đạm.
Lần này Đường Lập gặp chuyện không may, thị trưởng căn bản là muốn theo chuyển đi rồi, ngược lại cho thành phố An Thuyền một cái phát triển cơ hội.
Đương nhiên, mặc dù Dương Tử Hiên có chút động tâm, nhưng trong lòng biết mình không nên nghĩ đến cái mộng này, hiện tại thời gian công tác, kinh nghiệm của hắn còn thấp, so ra vẫn kém những cán bộ cấp phó sở uy tín lâu năm kia, lại càng kém những cán bộ ngây người hồi lâu trên vị trí biên giới chính sảnh kia.
Nhiều nguyên nhân như vậy, đối với vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền, Dương Tử Hiên thật sự không có ý định ngấp nghé.
"Chủ tịch tỉnh, ngài hiểu lầm rồi, đối với vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền này, tôi lại không có cách nghĩ gì, lần này tôi tìm ngài, chủ yếu là muốn nói một chút với ngài về nguyên nhân thị trưởng Đường Lập tử vong." Dương Tử Hiên ngồi xuống, nhưng bờ mông vẫn ngồi trên một góc sô pha, cái eo dựng thẳng, tinh thần có vẻ sáng láng, rất có sức mạnh.
Trần Chí Ôn hơi nao nao hỏi: "Trước kia chuyện Đường Lập tử vong, không phải đã được xác định rồi sao? Không phải là tử vong vì tai nạn xe cộ sao?"
Trong khoảng thời gian này, ánh mắt Trần Chí Ôn luôn quăng về vấn đề thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu, đối với sự kiện Đường Lập, lại không hề chú ý tới.
"Đó là do thị ủy An Thuyền định tính, nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi và đồng chí phòng công an tỉnh đã đến hiện trường điều tra, phát hiện dường như xe Đường Lập bị người động đậy tay chân, cho nên, chúng tôi không dám xác định kết quả!”
”Lúc ấy Trương Luân bí thư đưa xuống chỉ thị, để cho chúng tôi cùng văn phòng Tỉnh ủy thành lập tổ điều tra, tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền, tiến hành giai đoạn điều tra đầu tiên, nhưng lại đụng phải lực cản khó có thể tưởng tượng." Dương Tử Hiên nói rõ ràng các sự tình phát sinh với Trần Chí Ôn.
Trần Chí Ôn trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Cậu vừa nói như vậy, tôi liền nhớ lại, xác thực là có một sự việc như vậy, tôi còn thấy ở trên báo chí viết, trong tổ điều tra các cậu, có một tổ viên bị cục công an thành phố An Thuyền bắt lại, có phải là có một sự việc như vậy không?"
Dương Tử Hiên gật gật đầu, đang muốn tiếp tục nói gì đó, Trần Chí Ôn lại đứng lên, nói: "Xem ra chuyện này phải từ từ cân nhắc, lúc ấy tôi cũng không quá chú ý, như vậy đi, tôi đi tắm trước, tắm rửa xong, lại đi ra nói chuyện cùng cậu."
"Ấu Trúc, con tới tâm sự cùng đồng chí Tử Hiên, cha đi tắm cái đã." Trần Chí Ôn đi tới, vỗ vỗ bả vai Trần Ấu Trúc một mực nghe lén, lại làm cho Trần Ấu Trúc hoảng sợ.
"Cha, không phải con cố ý nghe lén, con chỉ trùng hợp đi qua..." Trần Ấu Trúc vội vàng giải thích.
Nhưng Trần Chí Ôn lại cười cười, nói: "Mỗi lần cha nói chuyện cùng khách khứa ở trong sảnh, con liền đi qua, cũng không tránh khỏi quá nhiều lần trùng hợp đi à nha!"
Trần Ấu Trúc chu miệng nhỏ lên, đang muốn phản bác cái gì đó, lại bị Trần Chí Ôn cắt đứt, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, nói: "Tốt rồi, cha cũng không trách con, mau đi ra đi."
Trần Chí Ôn cũng có chút sợ đứa con gái này tức giận, không giám trách móc quá mức nặng nề.
Nhìn thấy Trần Ấu Trúc tưới cười, đầy vẻ âm u đi tới, trong lòng bàn tay Dương Tử Hiên không khỏi có chút phát run, Trần Ấu Trúc này rất lợi hại, ấn tượng của Dương Tử Hiên đối với nàng thật sự là ghi khắc rất sâu.