Giả Cán Bộ
Chương 372 : Khiêu vũ trên mũi đao
Ngày đăng: 12:51 30/04/20
"Tại sao lâu như thế mà không thấy cậu tới nhà của tôi chơi?" Trần Ấu Trúc lại tự nhiên hào phóng ngồi ở bên cạnh Dương Tử Hiên, eo nhỏ, mông vểnh lên, ăn mặc váy thục nữ màu trắng, lại có vẻ khiến người ta động tâm.
"Nếu mỗi ngày tôi đều chạy vào nhà của cô, vậy sẽ bị chủ tịch tỉnh điểm danh phê bình là tôi chạy quan rồi, hiện tại vừa mới đến đã bị chủ tịch tỉnh hiểu lầm rồi này." Dương Tử Hiên cười nói.
"Vậy cậu đến tỉnh thành làm quan, sao không nói cho tôi một tiếng?" Trần Ấu Trúc chu cái miệng trắng muốt mịn màng lên, lại có vẻ rất đáng yêu.
"Tôi không có nhiều thời gian rảnh như đại tiểu thư, tôi tới đây để công tác, không phải đến để du lịch." Dương Tử Hiên cười nói, loại kiều nữ như Trần Ấu Trúc tuyệt đối không hiểu hiểm ác trên xã hội.
"Đúng rồi, Ấu Trúc, cô cũng học nghiên cứu sinh nghành kinh tế trong đại học La Phù đúng không?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Đúng vậy, làm sao thế? Cậu có thân thích muốn đến đại học La Phù học à?" Trần Ấu Trúc tới gần Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên có thể ngửi được mùi thơm trên thân thể con gái, thậm chí có thể chứng kiến bộ ngực trắng nõn của Trần Ấu Trúc thấp thoáng hiện lên phía dưới áo ngủ cổ trắng.
Đầu năm nay, quan viên quan trường không có nhiều bằng cấp như đời sau, chỉ là, một ít cán bộ kinh tế vùng duyên hải đã có manh mối về thứ bằng cấp này rồi, nhưng những người muốn đến La Phù tỉnh, khu đất liền này học tập, có lẽ vẫn rất ít.
Không giống vài chục năm về sau, tập thể tiến sĩ lớn nhất trong nước đều ở trong thể chế quan trường, cho nên Trần Ấu Trúc cũng không nghĩ tới chuyện Dương Tử Hiên đang muốn tự mình ra sức học hành nghiên cứu sinh.
"Cô nói một chút xem sao." Dương Tử Hiên cười nói: "Để cho tôi hiểu thêm một chút cũng tốt, nói không chừng tôi còn đến La Phù, cùng một ít giáo sư kinh tế học học viện các cô thảo luận các vấn đề kinh tế gì đó."
Tựa như La Phù tỉnh, hiện tại không ít quan viên trong nước cũng bắt đầu hiểu được cách sử dụng nhân tài và giáo sư trường đại học trên tỉnh rồi, cũng có một vài quan viên cơ sở chạy đến học viện kinh tế đại học La Phù tìm người.
"Trong tỉnh cũng là có tiếng nói ngầm đồng ý nhất định, về phần tài chính địa phương đầu tư vào Hải Nam, trong tỉnh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“Dù sao, hiện tại con đường tài chính có thể đầu tư không nhiều lắm, thật vất vả phát hiện ra Hải Nam, một con đường đầu tư tốt như vậy, đầu tư bất động sản tại Hải Nam sẽ được lãi nặng, làm cho không ít người trong tỉnh đều chuyển tiền vào đó, theo đuổi lợi nhuận." Trần Chí Ôn cũng không có ý định che giấu trước mặt Dương Tử Hiên, hắn biết rõ Dương Tử Hiên vẫn có chút trình độ làm kinh tế, muốn nghe ý kiến của Dương Tử Hiên.
Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, sắc mặt biến đổi, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nói: "Cái sự tình tài chính tỉnh đầu tư vào bất động sản Hải Nam này là chủ tịch tỉnh ngài đánh nhịp sao?"
"Không không, chuyện lớn như vậy, một mình tôi cũng không làm chủ được, đây là hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh nhất trí quyết định." Lúc ấy Trần Chí Ôn cũng hiểu được, sự tình có điểm gì là lạ, sợ gặp chuyện không may, cho nên mới đẩy lên trên hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh để thảo luận, cho dù xảy ra chuyện, cũng là tập thể phụ trách, chỉ là, hắn vừa nói cái này, Hoàng Văn Thanh lại cực kỳ tán thành.
Những này tin tức, Trần Chí Ôn đương nhiên không thể nói với Dương Tử Hiên, cũng không cần phải nói với Dương Tử Hiên.
"Chủ tịch tỉnh, tôi chỉ muốn nói, loại hành vi này của các vị cực kỳ nguy hiểm." Thần sắc Dương Tử Hiên ngưng trọng lên.
"Các vị đang khiêu vũ trên mũi đao!"
"Tử Hiên, có phải cậu đang nói chuyện giật gân hay không? Tuy ngay từ đầu tôi cũng không phải rất tán thành chuyện đầu tư một bộ phận tài chính vào bất động sản Hải Nam, dù sao thì trong lúc vẫn có một vấn đề nguy hiểm, nhưng vô luận là các thành phố phía dưới chúng ta hay là chính phủ tỉnh chúng ta, một mực đều có giọng nói phải đầu tư hợp lý.”
“Như ở giai đoạn trước mắt, đầu tư vào Hải Nam, không hề nghi ngờ, chính là một con đường đầu tư không tệ.”
“Cho nên, chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, còn có cả tôi, cuối cùng đều chấp nhận, tuy chưa nói tới là đồng ý, nhưng ít nhất cũng không để tài chính dư dả này trở nên nhàn rỗi không sinh lời." Trần Chí Ôn vẫn kiên trì ý kiến của mình.