Giả Cán Bộ
Chương 393 : Bắt chẹt
Ngày đăng: 12:51 30/04/20
"Tiểu Khải, tin tức này của cậu không tệ, nhưng hiện tại, tốt nhất là không cần phải đánh rắn động cỏ, thật sự muốn từ trong miệng thư ký chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh lấy ra điều gì đó, cũng không phải cậu ra mặt, người trên xã hội ra mặt sẽ tốt hơn..." Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm có chủ ý.
Bước vào đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Dương Tử Hiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rát từ bốn phía bắn lại, dường như Dương Tử Hiên thoáng cái đã biến thành cái bia để cho mọi người chỉ trích.
Tâm tính Dương Tử Hiên chậm rãi bình thản xuống dưới, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
Hiện tại huyên náo càng hung hăng, đợi cho đến thời điểm Hải Nam xuất hiện bong bóng kinh tế, đối với chính phủ tỉnh, đối với Hoàng Văn Thanh, đối với những người sui khiến Hoàng Văn Thanh phê bình hắn kia, tất cả đều sẽ xấu mặt!
Dương Tử Hiên hi vọng Hoàng Văn Thanh có thể đi ra, công khai tiến hành phê bình đối với hắn.
Đến lúc đó, kinh tế Hải Nam xuất hiện bong bóng, xem Hoàng Văn Thanh xuống đài thế nào đây, Dương Tử Hiên hi vọng Hoàng Văn Thanh ngã bổ nhào một cái, như vậy Trần Chí Ôn có thể có quyền nói chuyện càng lớn tại chính phủ tỉnh, cũng càng có lợi đối với Dương Tử Hiên.
Trang Đạo Hiền tự mình gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, lại làm cho Dương Tử Hiên có chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cảm thấy đây là chuyện hợp tình lý.
Trước kia Trang Lộ Lộ gọi điện thoại cho hắn, muốn hoà giải, nhưng Dương Tử Hiên không để cho Trang Lộ Lộ một chút mặt mũi nào, trực tiếp cúp điện thoại, bắt Trang Lộ Lộ tìm Hồ Khải thương lượng.
Trang Lộ Lộ đương nhiên không biết tự hạ giá trị bản thân, thương lượng cùng Hồ Khải, lại giựt giây Trang Đạo Hiền, gọi điện thoại đến nói chuyện.
Trang Đạo Hiền đã tự hạ đủ giá trị bản thân, gọi điện thoại cho hắn, nói rõ bên trong phái bản địa hiện tại cũng đã là quân tâm đại loạn, sợ Đường Đại Minh ngã xuống, sẽ liên quan đến phái bản địa bọn hắn, cho nên muốn giảng hoà cùng Dương Tử Hiên trước, nếu An Thuyền thật sự phát sinh động đất, phái bản địa cũng không hi vọng động đến chỗ bọn hắn.
"Tử Hiên đồng chí đấy à? Tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm, không biết cậu có thể nể mặt không?"
Trang Đạo Hiền là Thường ủy tỉnh ủy, Trưởng thư ký tỉnh ủy, có thể nói lời như vậy đối với một cán bộ cấp phó sở, cũng phải quyết tâm rất lớn.
Điều này cũng làm cho Dương Tử Hiên càng thêm bừng tỉnh, Trang Đạo Hiền này là một nhân vật cực kỳ lợi hại, co được dãn được, so với Trang Lộ Lộ thì mạnh hơn nhiều.
Chỉ cần là phần công phu hàm dưỡng chính trị này, cũng không phải là Trang Lộ Lộ, cái gọi là hạch tâm đời thứ ba phái bản địa này có thể so sánh.
"Tôi nào dám không tuân theo, thư ký trưởng mời tôi ăn cơm, tôi không dám cự tuyệt đâu!" Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
"Như vậy đi, nhà hàng Tây Giang Tân, 4h xế chiều hôm nay, tôi để Đường Lộ đại biểu cho tôi, thương lượng cùng đồng chí Tử Hiên một chút." Giọng nói Trang Đạo Hiền không phát ra một chút tình cảm nào.
Dương Tử Hiên nhanh chóng đáp ứng.
Kỳ thật, đối với phái bản địa, trong lòng Dương Tử Hiên đúng là không thể nói tới hảo cảm, hắn cũng rất muốn nhìn thấy phái bản địa có thể rơi đài.
Đáng tiếc, phái bản địa thâm căn cố đế tại La Phù tỉnh, muốn nhổ tận gốc nó lên, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, tạm thời vô pháp vặn ngã, vậy thì không bằng kiếm lấy mấy chỗ tốt, lúc này mới có đối thoại giữa Dương Tử Hiên và Trang Lộ Lộ đêm nay.
Ra khỏi nhà hàng Tây, sắc trời đã sắp đen lại rồi, điện thoại lại vang lên, là dãy số lạ lẫm.
Vừa nhận lấy nghe, lại là giọng nói của Đường Ung Dung.
"Dương... Dương sở trưởng đấy à? Hiện tại tôi đang ở khách sạn Kiến Giang, ngài có thể tới đây một chút không? Tôi muốn nói chuyện về sự tình cha tôi với ngài..." Giọng nói Đường Ung Dung cực kỳ thanh thúy, nhưng bên trong lại mang theo một tia đau xót khó có thể che dấu.
Dương Tử Hiên còn tưởng rằng là vì trong nhà nàng gặp biến đổi lớn, trong nội tâm nàng phải thừa nhận áp lực cực lớn, cũng không quá để ý.
Dương Tử Hiên ngẫm lại, buổi tối mình không có chuyện gì, liền đáp ứng nàng, chạy xe đến khách sạn Kiến Giang, Đường Ung Dung nói nàng đang ở phòng số 207, Dương Tử Hiên đi đến, gõ cửa, Đường Ung Dung mở cửa ra.
Có thể là bởi vì nguyên nhân nói chuyện trong phòng, Đường Ung Dung không ăn mặc quá chính thức, hai chân thẳng băng lộ ra ngoài, bộ mông hơi nhếch lên, đúng vào thời kì cô gái chuyển biến thành thục nữ, đã có vẻ thành thục của một cô gái.
Hoàn cảnh gia đình Đường Ung Dung rất tốt, từ lúc còn nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục hoàn thiện.
Trung học đã học qua ballet, vũ đạo trụ cột rất tốt, nhưng Trịnh Bình không có ý định bồi dưỡng nàng trở thành một diễn viên ballet, chỉ muốn làm cho hình thể Đường Ung Dung càng thêm đẹp hơn, cử chỉ càng ưu nhã hơn mà thôi.
Bộ quần áo ngắn màu xanh cổ hình chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và cánh tay trắng nõn tinh khiết, xoay người đổi giầy cho Dương Tử Hiên, áo ngực trói chặt, càng làm cho bộ ngực mượt mà vểnh lên cao.
"Tại đây còn có một vài bản thảo cha tôi lưu lại, ngài xem xem có tác dụng hay không..." Đường Ung Dung chỉ chỉ một đống văn bản tài liệu trên mặt bàn, Dương Tử Hiên ngồi xuống, đọc qua một bản, phát hiện chỉ là bản thảo công tác thuần túy, không quan hệ nhiều đến việc Đường Lập tử vong.
"Có muốn uống chút gì không? Tôi cố ý mua một bình rượu, để đáp tạ Dương sở ngài luôn chiếu cố cho gia đình chúng tôi."
Đường Ung Dung lấy một lọ rượu đỏ đến, rót đầy chén cho Dương Tử Hiên, nói: "Từ khi cha tôi chết, về sau, những người bình thường là bạn tốt của cha tôi kia, đều giống như trốn ôn dịch, trốn tránh nhà chúng tôi, trong nội tâm chúng tôi cũng chầm chậm nguội dần, thẳng đến khi Dương sở ngài xuất hiện, mẹ con chúng tôi mới nhìn thấy một tia hi vọng..."
Đường Ung Dung đỡ tay Dương Tử Hiên ngồi xuống, Dương Tử Hiên có chút xấu hổ, bả vai va chạm vào bộ ngực thiếu nữ ấm áp vểnh vểnh lên, khó tránh khỏi có chút dục vọng, xem khởi Đường Lập khi còn sống bản thảo, đều có chút mê man.
Cầm lấy rượu đỏ trên mặt bàn uống nửa chén, Dương Tử Hiên cảm giác trước mắt tự nhiên trở nên mơ màng, chỉ loáng thoáng chứng kiến Đường Ung Dung chậm rãi cởi y phục trên người ra, lộ ra thân thể thiếu nữ mê người.
"Dương sở…ngài cần phải giúp đỡ ba ba của tôi, để cho ba ba của tôi có thể nghỉ ngơi..."