Giả Cán Bộ

Chương 395 : Mở rộng thị trường

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Tiết Kế Ngay gật gật đầu, Trần Chí Ôn nói cũng đúng sự thật, hệ thống tài chính gần đây đều là nơi Trần Chí Ôn được phân công quản lý lãnh đạo, nếu thật sự có rất nhiều tài chính bốc hơi khỏi Hải Nam, cái gậy trừng phạt này sẽ rơi xuống mông đít Trần Chí Ôn rồi, đây là chuyện không thể nghi ngờ.



Hoàng Văn Thanh bởi vì không lên được vị trí Bí thư Tỉnh ủy, trung ương vẫn có chút áy náy đối với hắn, đương nhiên ở phương diện trách nhiệm không thể truy cứu nghiêm trọng Hoàng Văn Thanh.



Cuối cùng, người có hại chịu thiệt nhất có lẽ vẫn là Trần Chí Ôn, cho nên Trần Chí Ôn mới tận hết sức lực, thôi động hành động rút đầu tư khỏi Hải Nam này.



"Chủ tịch tỉnh, đã đâm lao phải theo lao!" Tiết Kế Ngay thở dài nói, kỳ thật, hắn không phải là không cố gắng, hắn đã khởi động hành động rút đầu tư tại vài khu huyện lớn trong thành phố Tử Kim, nhưng đều là tiếng sấm to mưa nhỏ, cuối cùng là không giải quyết được gì.



...



Để cho Lưu Bất Khắc đưa Đường Ung Dung trở về thành phố An Thuyền



Thành phố An Thuyền lúc này đã trở thành một mảnh hỗn loạn, quan hệ giữa Đường Đại Minh và Mai Tụng đã xảy ra vết rách cực lớn, căn cứ vào tin tức Phan Bách Văn phản hồi về, hai bạn thân ngày xưa, người anh em tốt của nhau, thậm chí còn đóng cửa văn phòng thành ủy, vỗ bàn ghế mắng nhau, bị nhân viên thị ủy truyền ra ngoài, rất sinh động lôi cuốn.



Sự tình đều phát triển dựa theo phương hướng Dương Tử Hiên an bài!



Nhưng Hứa Ấn Gia đang ở trong tỉnh tham gia hội nghị công tác tài chính thuế vụ gọi điện thoại cho hắn, lại làm cho tâm tình Dương Tử Hiên chậm rãi yên lặng.



Lần này, toàn bộ tài chính thuế vụ tỉnh tổ chức hội nghị, ngoại trừ cục trưởng cục tài chính tất cả các thành phố ra, còn mời một ít người phụ trách đảng chính khu huyện kinh tế tương đối phát đạt tham gia.



Hồng Thủy huyện tiếp tục bảo trì tốc độ tăng tốc kinh tế ở Top 5 toàn bộ tỉnh, Lâm Nhược Thủy nằm trong danh sách được mời, nhưng Lâm Nhược Thủy đi vào tỉnh thành, cho tới bây giờ, vẫn chưa thông báo cho Dương Tử Hiên.



……



Dọc theo đường núi nhỏ cây cối xanh um tùm tươi tốt, bậc đá chạy từ trên xuống, ánh sáng xuyên qua khe hở lá cây, bắn lên mặt đất, lấm tấm giống như báo gấm, có vẻ rất phong nhã.



Cách đó không xa, có thể chứng kiến biển quảng cáo cực lớn của Dương Ban Mai Xích —— sinh hoạt sáng tạo cái mới, thể nghiệm một Dương Ban Mai Xích mới!



Đây cũng là một loại thuyết minh lý luận phát triển và lý luận kinh doanh đối với Dương Ban Mai Xích, thập niên 90 mới tới, đến trung kỳ thập niên 90, là thời đại doanh nghiệp phát triển mạnh như boom nổ tung



Phần lớn thần thoại xí nghiệp trong nước bắt đầu xuất hiện trên thị trường, tựa như Hồng Đào, Thái Dương thần, những sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này thần thoại đều là kết quả khi thị trường phát triển.



Thông qua quảng cáo oanh tạc, đưa đến việc chiếm lĩnh thị trường rộng lớn trong nước, không để ý đến việc sáng tạo kỹ thuật mới ở bản thân xí nghiệp và văn hóa của xí nghiệp, đưa hình tượng nhãn hiệu vào hoạt động, thẳng đến thế kỷ mới, loại tình huống này mới chậm rãi thay đổi.




Nếu như ngày sau, chế dược Thanh Bình muốn vật lộn đọ sức cùng những đầu sỏ quốc tế này, hiện tại nên có ý thức làm thị trường trung cao cấp và tích lũy gia tăng thị trường.



Đương nhiên, thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ cũng chỉ là một nguồn tài chính, thực sự muốn làm cho xí nghiệp kiêu ngạo mạnh mẽ, vẫn phải chuyên chú nghiên cứu phát minh kỹ thuật chế tạo dược phẩm mới.



Ngành sản xuất chế dược trong vài thập niên tương lai là ngành sản xuất mang tới lợi nhuận kếch sù, thành phẩm sản xuất dược vật và thành phẩm nhân công không cao, nhưng rất thiết yếu với xã hội.



Tựa như mắc bệnh tiểu đường phải tiêm dược vật insulin, kỹ thuật độc quyền một mực nắm giữ ở trong tay nước Mỹ, Thật Lực và La thị, những đầu sỏ chế thuốc biệt dược, hàng năm cướp đoạt rất nhiều tài phú từ toàn cầu.



"Việc đó..." Con ngươi xinh đẹp của Chú Thanh Nam lập loè bất định, hàm răng trắng nõn cắn cắn miệng đỏ tươi, đang suy tư lời Dương Tử Hiên nói.



Không thể không thừa nhận, so với hồ ly tinh Trương Bích Tiêu, Chú Thanh Nam thiếu đi vài phần yêu mị, nhiều vài phần khí tức thanh nhã, dù sao thì Chú Thanh Nam cũng là du học sinh, học học viện y học Johan Hopkins, có thể nói là xếp hạng hàng đầu trên thế giới, rất nhiều người đoạt giải Nobel sinh lý học đều đã từng học tại Hopkins hoặc là nhậm chức tại Hopkins.



Đi đến giữa sườn núi Đại Vân Sơn, có thể bao quát hình dạng của toàn thành phố Tử Kim, tuy quy hoạch khá vụn vặt, nhưng tràn đầy sức sống và phát triển



Thập niên 90 chính là một niên đại kịch tính mạnh mẽ cho sự phát triển kinh tế.



Dương Tử Hiên và Chú Thanh Nam nghỉ chân bao quát khung cảnh xung quanh, bỗng nhiên nghe được một ít tiếng rên rỉ, Dương Tử Hiên không phải là dạng trai tân, vừa nghe liền biết trong bụi cây phụ cận có nam nữ đang đánh dã chiến.



Khuôn mặt Chú Thanh Nam cũng ửng đỏ, cắn cắn miệng, không dám nhìn mắt Dương Tử Hiên.



Trong lòng Dương Tử Hiên bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng đùa dai, mặt hướng về phía bụi cây đang phát ra tiếng rên rỉ nam nữ làm cho người mặt đỏ tới mang tai, đổi sang tiếng nói nghiêm túc: "Các người đang làm gì đó?"



"Ban ngày ban mặt, cởi bỏ quần áo, không biết xấu hổ!"



Nam nữ trong bụi cây nghe thấy, trong lòng cả kinh, tiếng xột xoạt tìm quần áo ngay lập tức vang lên.



Dương Tử Hiên tiện đà thay đổi một giọng nói nhẹ nhàng hơn, nói: "Dương ca, đây chính là một tin tức rất tốt, tôi chụp mấy tấm hình, ngày mai trở về đăng lên báo chí, cũng nhắc nhở quản lý Đại Vân Sơn một câu, bảo bọn họ coi trọng xây dựng hoàn cảnh nhân văn Đại Vân Sơn một tý, đừng để cho một số người ban ngày ban mặt làm một ít sự tình không đoan trang trên núi..."



Vừa nói xong, Dương Tử Hiên liền lôi kéo bàn tay nhỏ bé và yếu ớt của Chú Thanh Nam, chạy xuống phía dưới, nam nữ đang mặc quần áo trong bụi cây nhô đầu ra, đâu còn thấy thân ảnh hai người Dương Tử Hiên nữa, không khỏi cảm thấy một hồi sợ hãi.



"Cậu thật là xấu!" Chú Thanh Nam cũng không nhịn được mà đỏ mặt cười cười nói, chắc chắn đôi nam nữ kia ngày mai sẽ phải mua báo chí toàn thành phố mất.