Giả Cán Bộ
Chương 597 : Bị chèn ép khắp nơi
Ngày đăng: 12:53 30/04/20
Một đoàn người Khô Lộc Văn đều nơm nớp lo sợ, rơi vào cảm giác sợ hãi
chưa từng có, cho là sự tình bọn họ lấy hết ruột công ty Xuân Huy đã bại lộ rồi.
Trong lúc hoảng loạn, lại tìm tới Dương Tử Hiên, nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Dương sở trưởng, chủ tịch tỉnh có cái gì bất mãn đối với công tác của chúng tôi không?"
Dương Tử Hiên lúc
này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đe đám người dọa Khô Lộc Văn,
liền cười đểu nói: "Có phải là có người nào đó bên trong nhà máy các
người báo cáo xấu cho chủ tịch tỉnh không? Anh ngẫm lại xem, bình thường ai ý kiến nhiều nhất, phát biểu nhiều nhất?"
Dương Tử Hiên không đợi Khô Lộc Văn trả lời, liền rời đi, lưu lại mấy người Khô Lộc Văn sững sờ tại chỗ.
Loại nói mà không nói rõ này, lại càng làm cho Khô Lộc Văn tin tưởng, hôm
nay có người báo cáo xấu về mình ở trước mặt Hoàng Văn Thanh, lập tức hạ lệnh điều tra.
Vừa ra ngoài đường đi nhà xưởng, liền thấy thân
ảnh uyển chuyển của được Trần Linh đứng ở ven đường, trời đã sắp đen,
đèn trên đầu xe chiếu vào mặt đẹp trắng như tuyết, lại còn treo một tia
đỏ bừng, vô cùng đẹp mắt.
Nhìn thấy Dương Tử Hiên xe dừng lại, Trần Linh liền lượn lờ lên xe, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.
"Hoàng Văn Thanh hôm nay vô cùng tức giận, lại làm cho bọn Khô Lộc Văn
gặp phải tín hiệu sai lầm, cho rằng Hoàng Văn Thanh phát hiện ra vấn đề
công ty Xuân Huy..." Trần Linh khoác đầu ngón tay tuyết trắng lên bàn
tay Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên chạy chiếc xe đến con đường vắng vẻ một chút, thỏa mãn cảm xúc của tay chân, mới nhen nhóm một điếu
thuốc, nói: "Lúc tôi gần đi, lại đe dọa Khô Lộc Văn bọn hắn một lần, tôi chắc chắn Khô Lộc Văn đã bắt đầu theo dõi những công nhân viên chức
nghỉ việc kia, khẳng định là trong lòng hắn cho rằng, đâm thọc trước mặt Hoàng Văn Thanh hôm nay, là những công nhân viên chức nghỉ việc kia."
Trần Linh che miệng cười một tiếng khách khách, nói: "Cậu thật đúng là đủ
xấu, cậu làm vậy, không phải là bắt đám người Khô Lộc Văn chó cùng rứt
giậu sao?”
“Đám người Khô Lộc Văn chó cùng rứt giậu, nhất định sẽ càng áp bách đối với những công nhân viên chức nghỉ việc kia, lại càng dễ bức bách những công nhân viên chức nghỉ việc kia..."
"Nhất định phải tranh thủ thời gian xử lý bọn hắn." Dương Tử Hiên lộ ra thần sắc phiền não.
"Cần khẩn cấp như vậy sao?" Trần Linh đưa cánh tay mềm mại ra, chậm
rãi ôm lấy hắn, hương thơm ngọt mê người lập tức chui vào lỗ mũi.
Dương Tử Hiên thậm chí có thể cảm giác được tính đàn hồi mềm mại của bộ ngực
Trần Linh, đang gần sát thân thể của mình, cánh tay không nhịn được, véo một cái.
Trần Linh lập tức phát ra một tiếng rên rỉ tựa như mèo kêu: "Không nên làm vậy!"
Dương Tử Hiên đình chỉ động tác, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Hoàng Văn Thanh
tìm tôi nói chuyện vào buổi chiều, gõ gõ tôi, muốn tôi chắp hai tay dâng hình thức cải cách toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cho hắn, tôi không đáp ứng.”
“Tôi chắc chắn hắn không sẽ không thể kiên nhẫn, rất có thể sẽ vạch mặt đối phó tôi, tình cảnh của tôi rất nguy hiểm."
Dương Tử Hiên không phải loại người tự cao tự đại, hắn biết rõ, hiện tại,
Hoàng Văn Thanh thật sự muốn triệt hạ mũ cánh chuồn trên đầu hắn, độ khó thật sự là không lớn.
Một cán bộ cấp phó sở, căn bản vô pháp
đấu với quan lớn cấp chính bộ, ngay cả Trần Chí Ôn, loại quan lớn cấp
phó bộ, trong tay chức quyền này cũng bị Hoàng Văn Thanh nói điều chỉnh
liền điều chỉnh, huống chi là hắn, loại quan cấp sở nho nhỏ?
"Nguy hiểm như vậy à? Có muốn lát nữa tôi đi chắp nối cùng bọn lão Đổng, lão Thành không, băng rôn kháng nghị, biểu ngữ, chúng tôi đã chuẩn bị
xong, chỉ chờ một thời cơ, sẽ đi đến khu nhà máy kháng nghị, đòi quyền
Dưới ánh đèn vàng óng ánh, Dương Tử Hiên nằm ở trên bàn sách múa bút
thành văn, Dương Tử Hiên có ý định ghi một bài văn cải cách xí nghiệp
nhà nước về "toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần", phát biểu trên
báo tỉnh.
Dương Tử Hiên có ý định vượt lên trước, tại trước khi
Hoàng Văn Thanh lấy mũ cánh chuồn của hắn xuống, đem cái lý luận này
truyền ra bên ngoài, như vậy, dù bọn người Hoàng Văn Thanh Trương Ôn
muốn sử dụng cái lý luận này, cũng là mượn hắn, mà không thể trực tiếp
coppy gạt bỏ cống hiến của hắn.
Linh linh, điện thoại trên đầu
giường vang lên, Dương Tử Hiên vừa cầm lên nghe, một đầu khác điện thoại không có giọng nói, chỉ có tiếng vi vu của gió.
"Xin hỏi anh tìm ai? Tôi là Dương Tử Hiên!"
Tâm niệm Dương Tử Hiên vừa động, cảm thấy một đầu khác điện thoại nhất
định là người mình biết, nhưng không biết là ai, tiếp tục chờ trong chốc lát, tiếng vi vu không còn rồi, điện thoại cũng treo rồi.
Dương Tử Hiên cảm thấy kì quái, chau mày lại, không biết cuộc điện thoại kỳ
quái này rốt cuộc là có ý gì, ngày hôm sau lại để cho Hồ Khải tra một
chút, là điện thoại từ tỉnh Nam Tô, thành phố Kim Kinh gọi đến, Dương
Tử Hiên không nhớ nổi có người quen gì ở Kim Kinh, liền không để ý tới.
Bởi vì hiện tại hắn cực kỳ bực bội.
Buổi sáng, Dương Tử Hiên đưa bài văn vẻ này cho Thái Lãng Minh, nguyên này
trưởng phòng phòng tuyên truyền Tỉnh ủy, muốn thông qua quan hệ của Thái Lãng Minh, đăng công bố ra ngoài trên báo tỉnh.
Nhưng lại bị trưởng phòng tuyên truyền Hoàng Trấn Đông cản trở.
Thái Lãng Minh sợ bài văn vẻ giá trị cực cao này rơi vào trong tay hắn, liền cầm về đi cho Dương Tử Hiên, nói là mình bất lực.
Thậm chí Thái Lãng Minh còn căng thẳng ở trước Hoàng Trấn Đông, Hoàng Trấn Đông không đồng ý đăng bài văn vẻ này, hơn nữa còn ra lệnh cho các báo
chí lớn Tỉnh ủy, cấm tuyên truyền văn vẻ có quan hệ đến công tác Dương
Tử Hiên chủ trì.
"Khinh người quá đáng?"
Dương Tử Hiên có chút tức giận.
Thái Lãng Minh là bạn học cũ của Trương Luân, không có con cái, coi
Trương Tuyết Bách là con mình, yêu ai yêu cả đường đi, cực kỳ chiếu cố
Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên tin tưởng lần này hắn cũng đã tận lực.
Dương Tử Hiên cũng hiểu, Hoàng Trấn Đông hoan phân nửa là nghe theo ý kiến của Trương Á Đông.
Tuy Dương Tử Hiên và Trương Á Đông không có ân oán gì quá sâu, nhưng
cùng với cháu trai Trương Á Đông tại Nam Hồ thì lại có quan hệ không
thoải mái, cháu trai này không ít lần nói xấu Dương Tử Hiên ở trước mặt
Trương Á Đông, Trương Á Đông cũng có cảm quan không tốt đối với Dương
Tử Hiên.
Trước kia Trương Á Đông và Hoàng Văn Thanh liên thủ, gọt quyền Trần Chí Ôn, nếm được ngon ngọt, trong khoảng thời gian này, vẫn
là tuần trăng nguyệt của hắn và Hoàng Văn Thanh, đương nhiên phải ngăn
cản Dương Tử Hiên thông qua tuyên truyền, phát ra giọng nói của mình.
Thái Lãng Minh cũng có chút phát khổ, con mắt nong nóng, nói: "Cậu bé, ai,
tôi thật sự không giúp được cậu, người đi trà mát, tôi cũng đã về hưu, ở phía trong ủy bản có rất nhiều thằng nhóc trẻ tuổi, không dèm ngó ngàng đến tôi, lão đầu già khọm này..."