Giả Cán Bộ

Chương 639 : Phản kích(1)

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Càng quan trọng hơn chính là, án kiện Dương Tử Hiên tự mình đưa ra chỉ

thị phê này rất có tính điển hình, đã báo lên Ủy ban Kiểm tra Trung ương lập hồ sơ và nghiên cứu.



Hơn nữa còn được tuyên truyền trên môi, yêu cầu hệ thống kiểm tra kỷ luật toàn bộ tỉnh từ từ nghiên cứu bản án này.



Cái tập đoàn Càn Khôn này xem như triệt để đặt lên trên mặt bàn của Ban Kỷ Luật Thanh tra, điều tra rõ ngọn nguồn, về sau, chỉ cần việc có liên quan đến tập đoàn Càn Khôn, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát

không bao giờ phớt lờ.



Tất cả mọi việc đều đến từ chính một người, Dương Tử Hiên!



Hà Khôn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể gặm da uống máu Dương Tử

Hiên, nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh lại mà thôi, vương bài nhằm vào

Dương Tử Hiên trong tay hắn vẫn chưa đưa ra bên ngoài, đã thua trước một bậc rồi, điều này làm cho Hà Khôn không nuốt trôi cơn tức này.



…..



Nhật Lập điều hòa trước kia xác thực muốn xây dựng khu sản xuất đại

lục, kinh tế Nhật Bản suy yếu và thị trường bão hòa, khiến cho các xí

nghiệp Nhật Bản không ngừng khởi động ra bên ngoài, Nhật Lập điều hòa

cũng là một người trong số đó.



Đồng bọn Nhật Lập điều hòa tìm được để hợp tác trước tiên, không phải tập đoàn Càn Khôn, cũng không có ý định xây dựng nơi sản xuất tại tỉnh La Phù, cái khu đất liền này.



Là Hà Khôn nghe nói Nhật Lập muốn thành lập nơi sản xuất ở trong nước,

về sau mới dùng hết sức lực, tiếp xúc với phương mặt Nhật Lập, hao tốn

không ít tâm tư mới kéo Nhật Lập từ hải ngoại về tỉnh La Phù.



Ký kết hiệp nghị hợp tác cùng tập đoàn Càn Khôn.



Hợp tác hiệp nghị sách nói, chỉ cần tập đoàn Càn Khôn nắm bắt được nhà

xưởng công ty Xuân Huy và đống lớn công nhân quen tay nghề, về sau, Nhật Lập sẽ mượn xác tập đoàn Càn Khôn, nắm giữ công ty Xuân Huy.



Sở dĩ Nhật Lập hao tâm tư hợp tác cùng tập đoàn Càn Khôn, đơn giản chính là nhìn trúng công ty Xuân Huy.



Tuy công ty Xuân Huy không thiếu nợ, nhưng còn có một số tài sản vô

hình rất lớn chưa được đánh giá giá trị, ví dụ như công nhân quen tay

nghề, ví dụ như đoàn đội kỹ thuật, ví dụ như đất đai, các loại...có thể

tốn số tiền ít nhất, có được giá trị lớn nhất.



Sở dĩ Nhật Lập muốn thông qua tập đoàn Càn Khôn thu mua công ty Xuân Huy, mà không

phải trực tiếp ra mặt cạnh tranh, đơn giản cũng là bởi vì trước kia,

Dương Tử Hiên đã âm thầm đẩy một cái hành động kháng Nhật, chống lại

Nhật Bản.



Bởi vì lúc trước đã xảy ra sự kiện "Nhật Bản lái xe làm bị thương người", còn lôi gièm pha hối lộ quan viên trong tỉnh ra,

thậm chí còn cần quốc an ra mặt, đuổi đội ngoại giao Nhật Bản kia đi.



Hiện tại, danh tiếng xí nghiệp thương nhân Nhật Bản ở trong tỉnh rất

xấu,bị chống đối rất mạnh, đặc biệt là ở trong những người bình thường,

loại trào lưu tư tưởng này càng dày đặc hơn.



Tập đoàn Càn

Khôn cũng cần kỹ thuật của Nhật Lập, muốn thông qua việc hợp tác cùng

Nhật Lập, tiến vào ngành sản xuất điều hòa.



Món lợi kếch sù

của Bất Dương Mai, cùng với món lợi kếch sù của xí nghiệp chế tạo, khiến cho Hà Khôn lần đầu manh động, trong đầu xuất hiện ý nghĩ làm sang

nghành sản xuất.



Trước kia hắn rất ưa thích chơi trò chơi vốn liếng, nhưng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích quật khởi trong nghành

sản xuất, lại làm cho Hà Khôn ý thức được, nghành sản xuất cũng có thể

mang đến cho mình món lợi kếch sù.
Kỷ Luật Thanh tra bắt người.



“Mới cả hiện tại chúng tôi cũng

chỉ tìm đồng chí Dương Tử Hiên đến nói chuyện và xác minh, vẫn chưa

thăng lên đến tình trạng bắt người."



"Cho dù trong tay cậu

cầm chứng cớ, như vậy, thời điểm cậu hẹn hắn đến nói chuyện, vì cái gì

không nói chuyện với tôi trước, cậu muốn thể hiện uy phong của viện

trưởng sao? Cậu đây là muốn biểu hiện quyền uy viện trưởng của cậu với

tôi sao?" Giọng nói Trương Luân càng bén nhọn hơn.



Đều nói bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này là một nhân vật cực kỳ bao che

khuyết điểm và yêu quý người dưới, hôm nay cuối cùng cũng được kiến

thức.



Phương Vĩ hiện bị Trương Luân nói mấy câu làm cho đầu

đầy mồ hôi, ánh mắt liếc về phía Hà Tân Nghi đang chơi mạt chược, từ đầu tới đuôi chuyện này đều là Hà Tân Nghi, bí thư chính pháp ủy này đầu

tư.



Trước kia Hà Tân Nghi đã đáp ứng Phương Vĩ, bảo Phương Vĩ cứ việc phái người đi Ban Kỷ Luật Thanh tra bắt người, hắn sẽ tự mình

ra mặt nói chuyện cùng Trương Luân, làm cho Phương Vĩ yên tâm, lúc này

Phương Vĩ mới có can đảm phái người đi gọi Dương Tử Hiên đến.



Nhưng hiện tại xem ra, Hà Tân Nghi này căn bản là không nói chuyện với Trương Luân.



Phương Vĩ chỉ có thể là đánh gãy hàm răng nuốt vào trong bụng, kiên trì nói: "Đây là sai lầm và sơ sẩy trên mặt công tác của tôi."



"Hừ! Tốt, một cái sai lầm và sơ sẩy thật tốt!" Trương Luân giọng nói

lạnh như băng, nói: "Tôi cũng già rồi, không chừng có một ngày tôi cũng

sẽ sai lầm và sơ sẩy."



Trương Luân đe dọa và uy hiếp một câu, thiếu chút làm cho Phương Vĩ sợ tới mức té cứt té đái, hắn cũng là cán

bộ đảng viên, trên người hắn và chút ít cấp dưới kia cũng không có bao

nhiêu sạch sẽ, Trương Luân thật sự muốn phái người tìm vài phần tài liệu tin tức tố cáo bọn hắn, đưa ra đảng uỷ, tra một chút, Phương Vĩ cũng

khó bảo vệ mũ cánh chuồn của mình.



Phương Vĩ còn muốn giải thích, nhưng Trương Luân đã không để cho hắn cơ hội, trực tiếp cúp điện thoại.



Phương Vĩ nắm điện thoại trong tay, tràn đầy mồ hôi, phía sau sống lưng và trên mặt cũng đầy dấu vết mồ hôi.



Hà Tân Nghi hơi ngẩng đầu, chứng kiến một bộ dáng mất hỗn nghèo túng

của Phương Vĩ, giọng nói không mặn không nhạt hỏi: "Ai vậy? Là lão già

Trương Luân kia sao?"



Phương Vĩ gật gật đầu, một lần nữa ngồi trở lại bàn chơi mạt chược, ánh mắt phức tạp liếc liếc Hà Tân Nghi, lần này hắn bị Hà Tân Nghi chơi một phen, xem như triệt để đắc tội Trương

Luân, nhưng không thể không đầu tư vào Hà Tân Nghi, hắn đã không còn

đường lui.



"Tại sao lại mang bộ dáng mất hỗn nghèo túng thế,

Trương Luân không đáng sợ như vậy, anh không cần phải xem trọng hắn."

Thời điểm Hà Tân Nghi nói những lời này, cũng không phải không có gì lo

lắng, trong tỉnh, người còn có thể tạo thành áp lực tâm lý đối với hắn

không nhiều lắm, Chu Trì Khôn, Tôn Thanh Vân, Trương Luân cũng coi như

một người.



"Hà bí thư, trước kia không phải ngài bảo, ngài sẽ nói chuyện với Trương Luân về sự tình Dương Tử Hiên sao? Hiện tại ông

ta gọi điện thoại đến chất vấn tôi, vì cái gì không nói chuyện với ông

ta, tôi không đi theo đúng chương trình tổ chức, tôi không biết phải trả lời thế nào." Phương Vĩ vẫn còn là quan lớn cấp phó bộ, rất biết che

dấu tức giận trong lòng mình.