Giả Cán Bộ

Chương 640 : Ghi âm(1)

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


"Không phải tôi sợ lão già Trương Luân kia cực lực cản trở không thả

người sao, liền dứt khoát không nói chuyện với hắn, trực tiếp bắt người

là được rồi, bắt người rồi, hắn Trương Luân cũng không có cách nào đòi

thả người."



Hà Tân Nghi vừa nói câu đầu tiên, liền đẩy sạch sẽ trách nhiệm của mình.



"Viện trưởng, những sự tình này, ngài cũng không cần lo lắng, trong tay ngài đã có chứng cớ rõ ràng chứng minh Dương Tử Hiên không làm tròn

trách nhiệm, Trương Luân hắn không lật được bàn đâu, muốn cáo trạng lên trên cũng khó, nói ngài không tuân thủ tổ chức kỷ luật thì càng không

được.”



“Hiện tại mối lo chủ yếu của hắn là tại sao để cán bộ dưới tay hắn xảy ra gièm pha không làm tròn trách nhiệm lớn như vậy.”



“Thời điểm Dương Tử Hiên cách ly thẩm tra không tuân theo quy định, đã

lạm dụng hình phạt đối với các cán bộ, tạo thành tàn phá thân thể và

tâm hồn những cán bộ kia, Trương Luân hắn cũng phải nhận trách nhiệm

lãnh đạo nhất định, hắn làm sao có thể có thời gian phân cao thấp với

ngài."



Hà Khôn ở bên cạnh xen vào mấy câu, sau đó liền cười

nói: "Đến đây, chúng ta lại chơi thêm vài ván nữa, đêm nay vận may của

viện trưởng thật không tệ, ví tiền của chúng tôi sắp bị ngài lấy đi hết

rồi!”



Đêm nay Phương Vĩ ít nhất là thắng được mấy vạn đồng,

mặc dù biết có thành phần nhường của Hà Khôn ở bên trong, nhưng vẫn làm

cho người thích đánh bạc như Phương Vĩ sướng tay, lúc này liền vứt việc

Dương Tử Hiên về sau đầu.



……



Dương Tử Hiên không ngờ mình cũng bị người ta thẩm tra.



Trong lòng Dương Tử Hiên biết rõ, đây là phụ tử Hà Khôn và Hà Tân Nghi

giở trò quỷ, tập đoàn Càn Khôn của Hà Khôn bị Dương Tử Hiên đẩy ra ngoài ánh sáng, đã cực kỳ nguy hiểm rồi, cho nên mới làm ra như vậy một

cái tội "không làm tròn trách nhiệm", gán lên trên đầu hắn.



Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp ủy, chiến tuyến chính pháp đều quy về

hắn lãnh đạo, ngoại trừ kiêm nhiệm sở trưởng phòng công an tỉnh ra, còn

có quyền chỉ đạo nghiệp vụ thật lớn đối với tòa án và viện kiểm sát

tỉnh.



Tuy chỉ thị tìm Dương Tử Hiên nói chuyện là viện trưởng viện kiểm sát Phương Vĩ phê, nhưng phía sau màn khẳng định có Hà Tân

Nghi thôi động, bằng không thì dùng tính tình và năng lực của Phương Vĩ, vẫn chưa có can đảm điều tra hắn.



Nhưng Dương Tử Hiên không

rõ rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề, vậy mà lại để cho viện kiểm sát lấy được cái gọi là chứng cớ hắn không làm tròn trách nhiệm.



Thời điểm buổi tối, hai viện trưởng viện kiểm sát tự mình tiến hành ôn

tồn nói chuyện đối với Dương Tử Hiên, không dám dùng thủ đoạn gì với

Dương Tử Hiên, đương nhiên, cũng khó có thể từ trong miệng Dương Tử Hiên móc ra tin tức gì đó có tác dụng.



Từ buổi sáng, sau khi

Dương Tử Hiên bị dẫn đi, Hồ Khải đã bắt đầu chạy đến khắp nơi, báo cáo

các lãnh đạo có quan hệ với Dương Tử Hiên về chuyện này.



Rất

nhanh, Tôn Thanh Vân, Trần Chí Ôn, Thạch Phong Tín những lãnh đạo này

đều biết tin tức Dương Tử Hiên bị viện kiểm sát mang đi, ào ào gọi điện

thoại đến viện kiểm sát, hỏi thăm tình huống thế nào.



Hôm nay Phương Vĩ kiếm được một bàn đầy tiền trên bàn chơi mạt chược, cũng

hiểu tình cảnh của mình hiện tại, biết mình đã bị bắt lên thuyền hải tặc của phụ tử Hà Tân Nghi Hà Khôn, về sau cũng chỉ có thể theo sát bọn

người Hà Tân Nghi.


phạt à?"



"Ơ? Cô cũng biết chuyện này à?" Tôn Xán có chút

ngoài ý muốn, cười ha ha, nói: "Tôi còn trẻ, tôi không muốn cả đời mặc

áo tù, tôi đương nhiên muốn cắn người khác!"



"Hơn nữa cô

chưa phát giác ra một điều sao, nguyên một đám nhân vật quyền cao chức

trọng, bình thường quần áo ngăn nắp, lúc bị tin tức tố cáo vạch trần,

xấu hổ không dám nhìn ai, không phải là một việc rất thú vị sao?" Tiếng

cười của Tôn Xán có chút thê lương.



“Anh làm vậy, không phải

đưa tin tức tố cáo vạch trần, anh đang vu cáo!" Trần Linh lắc lắc đầu,

máy ghi âm trong túi áo đã sớm mở ra để ghi âm.



"Tôi vu cáo thì thế nào? Tóm lại, có thể giảm hình phạt là được rồi!" Tôn Xán lạnh lùng nói.



"Người ta và anh không oán không cừu, vu cáo người khác, lương tâm của anh không cảm thấy dằn vặt sao?"



"Không oán không cừu? Nếu như không phải Dương Tử Hiên, chúng tôi sao

lại bị lộ hành tung, sao lại bị tóm? Sở dĩ chúng tôi bị tóm, đều là vì

cái tên chó chết kia, tôi sớm đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không được

sống khá giả, hắn cũng không thể sống khá giả."



"Vậy tại sao trước kia anh không cắn hắn để giảm hình phạt, hiện tại mới bắt đầu cắn."



“Hừ! Nói đàn bà các cô đầu tóc dài kiến thức ngắn thật không sai, trước kia tôi bị thẩm tra tại Ban Kỷ Luật Thanh tra bên kia, tôi cắn hắn,

không phải là chui đầu vô lưới sao? Hiện tại chuyển tới viện kiểm sát

bên này, không ngờ viện kiểm sát bên trong còn có kẻ thù của Dương Tử

Hiên, tôi đương nhiên muốn từ từ gán cho Dương Tử Hiên thêm mấy cái tội danh."



"Anh nói bên trong viện kiểm sát có kẻ thù của Dương Tử Hiên?"



Tôn Xán ừ một tiếng, gật gật đầu, trên mặt dương dương đắc ý, vu cáo

Dương Tử Hiên, tính toán là một chiến công của hắn, liền nói: "Ban đầu

tôi cũng vậy không tin, tôi cũng không dám tùy tiện vu cáo, nhưng biết

được bên trong viện kiểm sát có người hận Dương Tử Hiên, về sau, tôi

mới bày lớn gan đi ra vu cáo, trong này đúng là trải qua một quá

trình thăm dò rất gian nan, nói cho cô cũng không hiểu, cho dù tôi ngồi

tù, IQ vẫn rất cao, dùng chỉ số thông minh của cô, làm sao lý giải

được."



Lời nói của Tôn Xán đầy sự tự phụ.



Lợi dụng loại tự phụ này của Tôn Xán, bên trong máy ghi âm càng ngày càng có nhiều tin tức.



Nói chuyện giằng co nửa giờ với Tôn Xán mới xong, Trần Linh ra cửa,

Lão Lưu liền lái xe đi lên, Trần Linh đưa máy ghi âm cho Hồ Khải, nói:

"Câu chuyện chúng tôi nói đều ở bên trong!"



Hồ Khải một lần

nữa bật đoạn ghi âm đối thoại, mới vỗ tay cùng Lão Lưu, đàm tiếu: "Lãnh đạo quả nhiên là cao minh, cứ như vậy mà đã lấy được chứng cớ, phần

chứng cớ này đúng là rất quan quan trọng!"



Có được máy ghi

âm, về sau, Hồ Khải lập tức cầm đến đưa cho Thạch Phong Tín, Thạch Phong Tín là phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý chính pháp, rất dễ dàng tổ

chức nhân thủ, tiến hành xem xét và nộp phần chứng cớ này lên trên.



…..



Mặt trời mùa đông rất khó có được, nắng tuôn xuống đất luôn rất thoải

mái, Hà Tân Nghi hơi híp hai mắt lại, hắn đang ở trong sân nuôi chim,

mặt trời phơi nắng, nhớ tới cú điện thoại vừa rồi của Trang Vũ Nhi.