Giả Cán Bộ
Chương 652 : Xảy ra chuyện
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Bị Dương Tử Hiên hỏi một tiếng như vậy, mặt mũi Lương Quân Mi liền tràn đầy vẻ đỏ thẫm.
Biểu lộ xấu hổ đỏ mặt của Lương Quân Mi rơi vào trong mắt Hổ Tử, lại có một vẻ quyến rũ khác, Hổ Tử cười hắc hắc nói: "Người anh em, có mấy
lời, không nên nói trắng ra như vậy nha, chúng ta có thể thương lượng
với nhau."
Dương Tử Hiên duỗi ngón tay ra, chỉ vào thân thể
của mình, cười nói: "Hiện tại tôi muốn kiếm cái biên chế chính thức ở
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tôi bây giờ vẫn là nhân viên ngoài biên chế, không tốn ba vạn, không thể vào được."
Đầu năm nay, ba vạn
không phải là số lượng gì nhỏ, tiền lương bình quân cơ quan đơn vị trực
thuộc tỉnh chỉ có mấy trăm đồng, lấy ra mấy vạn đồng, sẽ phải không ăn
không uống tồn tại mấy năm mới có thể bù đắp.
"Cái này còn
phải xem cậu có biết làm người không." Hổ Tử cười tủm tỉm nhìn Lương
Quân Mi, nói: "Nếu cậu biết làm người mà nói, khả năng là một phân tiền
cũng không tốn, tôi sẽ giúp cậu hoàn tất, nói thật ra, ba vạn đồng, với
tôi mà nói, thật sự không tính là nhiều."
Dương Tử Hiên tiếp
tục nịnh bợ Hổ Tử: "Cậu cậu là vị nào ở phòng tổ chức? Văn phòng Ban
Kỷ Luật Thanh tra dường như cũng có mấy người mà, là Lý Đông à?"
"Thằng nhóc cậu cũng không tệ lắm, khá rõ ràng về cán bộ cấp ban." Trên mặt Hổ Tử hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Lý Đông văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh
tra các cậu chính là nhờ cậu tôi hỗ trợ phân phối đến."
Dương Tử Hiên đợi, đúng là những lời này, Hổ Tử vừa nói xong, Dương Tử Hiên
liền quay đầu cười cười nói với Hồ Khải: "Cái này có tính là khẩu cung
không?"
Hồ Khải có chút đáng thương nhìn Hổ Tử, vâng một tiếng, nói: "Có thể xem như khẩu cung nghĩa rộng."
"Rất tốt! Hiện tại bốn phía có nhiều người chứng nhận như vậy, người
anh em này muốn phủ nhận cũng khó." Dương Tử Hiên nắm tay Lương Quân Mi, cười tủm tỉm với Hồ Khải.
Nhưng nụ cười này, ở trong mắt Hổ Tử, lại rất âm u đáng sợ, trong nháy mắt, khí chất Dương Tử Hiên có một sự chuyển biến cực lớn, biến thành người đứng trên cao nhìn xuống.
"Đi nơi nào chơi?"
"Bí mật!"
Trải qua nửa giờ xóc nảy, Dương Tử Hiên đưa Lương Quân Mi tới một chỗ
rộng lớn, trên mặt đất bao trùm một tầng tuyết đọng hơi mỏng, cỏ xanh
nhô đầu ra từ dưới tuyết.
"Anh dẫn em tới nơi này làm gì vậy? Hoang dã qua, không phải anh có ý nghĩ xấu gì chứ?" Lương Quân Mi vô ý
thức ôm hai tay lại trước ngực, tận lực cách Dương Tử Hiên xa một chút.
"Em nghe một chút đi, cẩn thận nghe một chút...Có tiếng gì không?"
"Tiếng động vật à?"
"Không có văn hóa thật đáng sợ!" Dương Tử Hiên giống như cười mà không
phải cười nhìn Lương Quân Mi, nói: "Cái gì mà động vật, đó là tiếng ngựa hí."
"Anh dẫn em tới cưỡi ngựa?" Lương Quân Mi lập tức tung
tăng như chim sẻ, được câu trả lời thuyết phục của Dương Tử Hiên, liền
nhảy dựng lên trong xe.
"Cưỡi ngựa đạp tuyết! Có phải là rất có ý cảnh không?"
Hai người tự chọn lấy một con ngựa trong chuồng, tuyết rơi rất nhiều,
phi ngựa trong cảnh này, vô cùng tươi đẹp, khách đến thăm nhiều hơn bình thường gấp đôi, hai người Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi đã tới chậm,
chỉ có thể chọn lấy hai con ngựa hơi kém.
"Trước kia em không biết chỗ này có một nơi tốt như vậy..." Lương Quân Mi hưng phấn xoa
xoa đôi bàn tay, nóng lòng muốn thử, nhưng lại nhăn mày nói: "Nhưng em
không biết cưỡi."
"Anh dạy cho em." Dương Tử Hiên vô cùng
thuần thục đối với hoạt động cưỡi ngựa quý tộc này, đang muốn vịn Lương
Quân Mi lên ngựa, một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn số điện thoại là của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, liền xuống dưới ngựa nghe, nghe thấy Tô Ban Mai khóc lóc nói: "Tử Hiên, Bất
Dương Mai xảy ra chuyện rồi...".