Gia Cát Linh Ẩn

Chương 313 : Không chết cũng phải lột da

Ngày đăng: 18:08 18/04/20


Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn ấm áp, y chỉ là không muốn làm cho mình khó xử. Gia Cát Linh Ẩn cúi người hôn lên khuôn mặt y, “Ta đi đây.”



Vừa định chuẩn bị đứng dậy lại bị cánh tay dài của y nắm lấy, cho nàng một nụ hồn triền miên mà nồng nhiệt, “Đi sớm về sớm, ta chờ nàng.”



“Biết rồi.”



Xấu hổ ôm mặt đi ra ngoài, nhìn thấy thời gian không còn sớm liền nhanh chóng tiến cung.



Dịch Khôn cung.



Hoàng hậu cùng Ninh hạ luống cuống tay chân dỗ tiểu hoàng tử, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng vừa tiến vào liền nhét tiểu hoàng tử vào trong ngực nàng.



Gia Cát Linh Ẩn nhẹ giọng dỗ vài tiếng tiểu hoàng tử liền cừi khanh khách.



“Ninh Hạ, ngươi xem đứa nhỏ này, nếu biết mẫu thân nó chết như thế nào không biết còn cười đến như vậy không.” Không có người ngoài nên Hoàng hậu nói cũng không có chút kiêng kị nào.



“Nương nương, có câu, nhận kẻ trộm làm mẹ, tiểu hoàng tử thì lại nhẩn tẩu làm mẹ.” Ninh Hạ che miệng cười nói.



“Không được nói bậy, như vậy chẳng phải là loạn sao?” Hoàng hậu nói xong cũng không kiềm được cười rộ lên, “Thất vương phi, đứa nhỏ này thật rất mến ngươi.”



Gia Cát Linh Ẩn giương mắt lên,



Hoàng hậu nương nương, thần nữ tới đây là để giúp người, nếu người cảm thấy thần nữ không cần đến thì bây giờ thần nữ sẽ đi. Ninh Hạ, tiếp lấy.”



Đem đứa nhỏ nhét vào trong ngực Ninh Hạ, đứa nhỏ lập tức oa oa khóc lớn, tay càng không ngừng đánh vào trên mặt Ninh Hạ, chân nhét vào miệng bà.



“Bản vương phi còn có việc, cáo từ.”



Ninh Hạ quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, gắt gao giữ chặt mép váy của nàng, “Thất vương phi, Thất vương phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ nói lung tung, cầu xin Vương phi nương nương thứ tội!” Hoàng Thượng mà biết tiểu hoàng tử chịu khổ thì bản thân bà sẽ phải chịu tội, hơn nữa tiểu tử này mỗi ngày đều làm phiền người khác, giày bà khâu cho Dương đại ca vẫn còn chưa hoàn thành nữa, làm sao có thời gian để quản đứa nhỏ này nữa.



“Vậy ngươi giúp bản vương phi hầy hạ tiểu hoàng tử.” Gia Cát Linh Ẩn giơ tay ra tiểu hoàng tử lập tức nhào vào trong lòng nàng, còn chà chà cái mũi.




Hoàng hậu cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi làm thế nào cũng trốn không xong. “Lúc Hoàng Thượng tắm rửa cho nó vẫn rất tốt, chính lúc ngươi mặc quần áo cho nó lại thành như vậy, hơn nữa giữa đó cũng không có người nào tiếp xúc qua với nó, trừ ngươi ra còn cso thể là ai? Thất vương phi, bình thường dù ngươi có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào cũng được nhưng nó là cốt nhục của Hoàng Thượng!”



Âm thanh của Hoàng hậu càng lúc càng lớn, giống như chính mình là đại diện cho chính nghĩa!



“Hoàng Thượng, lần này không thể nhân nhượng nàng ta! Mưu hai huyết mạch của hoàng thất là tội đại nghịch bất đạo! Nhỡ nàng không chỉ là vì báo thù cho Tĩnh phi mà còn có tâm tư khác thì sẽ xảy ra chuyện lớn, thất vương phi, ngươi lo lắng Hoàng Thượng cùng tiểu hoàng tử thân thiết thì sẽ lấy mất thứ thuộc về Thất vương phủ? Ngươi làm cho Thiên nhi cùng Hiên nhi xảy ra mâu thuẫn còn chưa tính, ngay cả thân thể tiểu hoàng tử cũng không buông tha, quả thực là tâm địa rắn rết!”



“Nương nương, thần nữ vẫn là câu nói kia, thần nữ không làm.”



“Tam nha đầu, chuyện này con giải thích cho trẫm đi!” Sở Kim Triêu trầm giọng nói, chuyện này xảy ra trước mắt ông, không thể không hoài nghi nàng, ngay cả ông cũng nổi lòng nghi ngờ, “Tam nha đầu, nếu thật là con thì trẫm quá thất vọng! Từ nay về sau ở trong mắt trẫm con không phải là Tam nha đầu mà chính là Thất vương phi.”



“Hoàng Thượng, người cũng không tin tưởng con sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười khổ.



“Chuyện này trẫm tận mắt thấy, vừa rồi cũng chỉ có ngươi ôm hoàng nhi khiến trẫm không thể không tin được.”



“Hoàng Thượng, nương nương, thần nữ muốn hỏi, có ai tận mắt thấy thần nữ đưa châm đâm vào người tiểu hoàng tử không?” Gia Cát Linh Ẩn vô cùng bình tĩnh, rất nhanh đem chuyện vừa xảy ra nghĩ qua một lượt, nháy mắt ngửi được mùi âm mưu.



“Hoàng Thượng, nương nương,” Một cung nữ đứng ra, rụt rè liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, “Nô tỳ… nô tỳ…”



“Có cái gì thì nói đi! Có bản cung ở đây sẽ làm chủ cho ngươi!” Giọng nói Hoàng hậu vang vang.



“Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy tay của Vương phi nương nương sờ trên xuống trên người hoàng tử ở trong chăn, nô tỳ chỉ có thể nhìn sơ sơ, không biết quả thật Vương phi nương nương đang làm cái gì.”



Lời nói của cung nữ lấp lửng không thể nghi ngờ là càng làm cho hiềm nghi về Gia Cát Linh Ẩn càng sâu hơn. Chuyện này, đến sắc mặt của Sở Kim Triêu cũng trở nên khó coi hơn.



“Tam nha đầu, trẫm cho con một cơ hội để giải thích, nếu giải thích không rõ ràng thì liền xử theo luật lệ!” Sở Kim Triêu thấy Gia Cát Linh Ẩn căn bản không nghe mình nói, lại hô một tiếng, “Tam nha đầu?”



“Phụ hoàng, có lẽ nhi thần biết tiểu hoàng tử làm sao mà bị thương rồi.” Vừa rồi nàng trầm tư, trên cơ bản là đem tất cả mọi chuyện sắp xếp lại trong đầu. Hoàng hậu đã sớm đặt bẫy hãm hại, chờ nàng nhảy và. Việc Hoàng Thượng đến rồi tắm rửa cho tiểu hoàng tử cũng không phải là ngẫu nhiên.



“Thất vương phi, ngươi còn muốn đùa giỡn cái gì nữa hả? Tiêu Ôn, đi mời ngự y đến trị liệu cho tiểu hoàng tử.” Trong lòng Hoàng hậu trầm xuống, loại dự cảm không tốt này lại xuất hiện. Chuyện này Hoàng Thượng tận mắt thấy, hơn nữa làm cũng rất bí mật, căn bản không có người nào có thể biết.