Gia Cát Linh Ẩn
Chương 314 : Lần theo manh mối
Ngày đăng: 18:08 18/04/20
“Hoàng hậu nương nương chớ vội, đợi thần nữ từ từ vạch rõ tất cả mọi chuyện đã.” Gia Cát Linh Ẩn đã có dự tính trước, cười cười, “Mọi người bên trong cùng ra thôi.”
Những người khác cùng nhau theo nàng đến phòng của Tiểu hoàng tử, xem thử rốt cuộc nàng đùa giỡn cái gì. Gia Cát Linh Ẩn dẫn mọi người tới trước giường Tiểu hoàng tử.
“Mới vừa rồi ta vẫn nghi hoặc, thời tiết đã vào đầu đông rồi, vì sao giường lại không dùng nệm, lại dùng một tấm chăn mỏng như vậy. Bây giờ ta đã nghĩ ra, bởi vì có người đóng châm ở phía dưới giường, nếu như nệm quá dày thì mũi châm không thể đâm vào người Tiểu hoàng tử, còn mượn cớ là Tiểu hoàng tử ra mồ hôi trộm.”
Hoàng hậu và Ninh Hạ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy một tia kinh ngạc, làm sao có thể?
Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn rơi trên người Ninh Hạ, “Hồi nãy, ta nghe nói là Ninh Hạ cô cô đổi nệm giường, cô cô, ngươi có dám nói với Hoàng Thượng nguyên nhân thực sự ngươi đổi nệm giường không?”
Vẻ mặt Ninh Hạ trấn định, “Vương phi nương nương, thân thể Tiểu hoàng tử ra nhiều mồ hôi, đây là do thái y nói, không phải là nô tỳ nói. Nếu nương nương không tin có thể hỏi thái y.”
Gia Cát Linh Ẩn không để ý chút nào cười cười, “Chuyện này sau hẵng nói. Ta vẫn có nghi vấn, Tiểu hoàng tử làm cách nào bị thương. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có lúc nó nằm trên giường mới có cơ hội ra tay. Cho nên, nếu như ta đoán không sai thì phía dưới tấm vạn gỗ kia nhất định có lỗ kim!”
Nói xong, nàng xốc nệm trên giường lên.
“Đây… Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt của Hoàng hậu hơi đổi.
Ở chỗ vừa rồi Tiểu hoàng tử nằm quả nhiên có rất nhiều lỗ kim, phía hai bên còn có vài giọt máu đã khô.
Sắc mặt Sở Kim Triêu âm trầm, nhìn xung quanh những người ở chỗ này một chút, dụng tâm quá mức hiểm ác đáng sợ, “Tam nha đầu! Hôm nay trẫm nhất định phải bắt được hung thủ!”
Hoàng hậu nhìn Ninh Hạ một chút, thu hồi ánh mắt, “Hoàng Thượng, xem ra Hoàng nhi thật đúng là bị châm đâm ở chỗ này. Dịch Khôn cung chỉ có mấy người chúng ta, không bằng lục soát một chút xem trên người có châm hay không.”
“Ừ, lục soát!” Sở Kim Triêu gật đầu, ra lệnh một tiếng.
Lúc đó cung nữ cũng đứng lên hỡ trợ lục soát, Ninh Hạ đi về phía Gia Cát Linh Ẩn, “Vương phi nương nương, không ngại nô tỳ lục soát người chứ?”
“Xin cứ tự nhiên!” Gia Cát Linh Ẩn không cự tuyệt. Trước đó Ninh Hạ có đụng phải nàng một cái, lúc đó nhất định có điều cổ quái, cứ để bà ta lục soát.
Gia Cát Linh Ẩn đưa khối gỗ kia cho Sở Kim Triêu. Sở Kim Triêu lập tức so sánh vân tay của mình một chút, quả thực là không giống nhau. Lại đưa tay Hoàng hậu ra nhìn, cũng không giống.
“Các ngươi cũng tới so sánh một chút đi!” Sở Kim Triêu nói.
Trước tiên Gia Cát Linh Ẩn để Sở Kim Triêu xác nhận dấu vân tay của mình và dấu vân tay trên khối gỗ là hoàn toàn khác nhau, tất cả mọi người đều tới so sánh qua, chỉ còn lại một mình Ninh Hạ.
“Ninh Hạ, còn đứng ngay ra đó làm gì? Chì chờ mỗi ngươi nữa thôi!” Sở Kim Triêu thúc giục.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Ninh Hạ chậm rãi đi tới, toàn thân cứng ngắc, sau lưng lạnh toát.
Hoàng hậu nhìn bà, thầm nghĩ không tốt! Gia Cát Linh Ẩn, đây là cí biển pháp quỷ cái gì, bản cung thực sự chưa bao giờ nghe thấy!
Ninh Hạ thấp thỏm vươn tay, Sở Kim Triêu tự mình kiểm tra, sắc mặt ông càng ngày càng âm trầm, giống như mây đen kéo tới, “Ngươi còn cái gì để nói?”
“Hoàng Thượng, nô tỳ bị oan!” Ninh Hạ quỳ xuống khóc nức nở, “Trên đời có hàng nghìn hàng vạn người, không chừng lại có những người có dấu vân tay giống nhau, với lại vân tay gì chứ, trước đây chưa từng nghe nói qua, nói không chừng là Thất vương phi dùng thủ đoạn để che mắt người khác! Nô tỳ là bị oan!”
“Ninh Hạ cô cô, chúng ta đi xem dấu vân tay trên mấy tấm ván gỗ trên giường đi!”
Một đoàn người theo nàng đi vào, dùng phương pháp tương tự, trên tấm ván gỗ hiện ra dấu vân tay, cùng với dấu vân tay trên khối gỗ là giống nhau như đúc.
“Không, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ!” Ninh Hạ vừa nói vừa lui lại phía sau, “Nô tỳ không làm, Hoàng hậu nương nương, người hãy làm chủ cho nô tỳ đi!”
“Ninh Hạ cô cô, để bản Vương phi phân tích cho ngươi nghe một chút nhé!” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói, khóe miệng gợn lên một nụ cười tươi, “Ngươi dùng khối gỗ để đóng kim may lên trên giường, vì để cho Tiểu hoàng tử bị thương nên cố ý trải nệm rất mỏng. Sau khi bản Vương phi ôm Tiểu hoàng tử đi thì ngươi liền rút mấy cái kim kia ra, sau đó giả vờ như là ta làm quên tay nải, thực tế là nhân cơ hội đó để mấy cái kim kia lên người ta. Trên tay ngươi bị thương nhất định là do lúc dùng khối gỗ đóng kim vào tấm ván nên mới bị. Cho nên ở trên khối gỗ và tấm ván trên giường đều có vết máu.”
“Vốn ngươi không nhận mấy cái kim kia là của ngươi, nhưng ngươi nóng lòng muốn thêu cho tình lang một đôi giày, cho nên lúc nghe ta nói không ai thừa nhận là chủ nhân của mấy cái kim thì bất luận kẻ nào ở trong cung cũng không được dùng châm thì ngươi liền nóng nảy. Ngươi muốn lấy lại mấy cây kim lại muốn mình không liên quan gì đến chuyện Tiểu hoàng tử bị thương nên hiển nhiên là ngươi liền để kim lên người ta để hãm hại ta!”
“Đúng là một kế sách không chê vào đâu được, chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, ngươi còn có cái gì muốn nói? Vân tay chính là chứng cớ quan trọng!”