Gia Cát Linh Ẩn

Chương 331 : Đập bể cho ta

Ngày đăng: 18:09 18/04/20


“Vậy bản cung nên làm thế nào.” Chu Tuyết Tranh nói, “Lục điện hạ, quyết định này đều khiến chúng ta phải tiếc nuối. Muốn làm nên việc lớn thì nhất định sẽ phải bỏ lỡ một số thứ.”



Sở Lăng Hiên trầm mặc, không nói gì, nhưng mà mỗi một nơi trong lòng lại giống như rơi xuống khoảng không.



“Nghe nói Lục điện hạ có tới Thất vương phủ, có thực hiện được không?” Chu Tuyết Tranh cười hỏi.



Sở Lăng Hiên đương nhiên biết nàng hỏi cái gì, ánh mắt trầm xuống, “Có chút chuyện ngoài ý muoons.” muốn.” Tổng điện chủ của Thánh Điện tự dưng đến phá hư chuyện.



Chu Tuyết Tranh nhíu mày, cười lạnh nói, “Vậy thật sư rất đáng tiếc, bản cung nghĩ là người đã chiếm được. Lục điện hạ, nàng ta rất nhanh sẽ đi gặp Diêm vương, không bằng bản cung rat ay giúp người, để trước khi nàng ta chết người sẽ có cơ hội được nàng ta ở dưới thân hầu hạ?”



Ánh mắt Sở Lăng Hiên sáng lên, “Thần phi nương nương có cách nào sao?”



“Ta đang nghĩ.”



Chu Tuyết Tranh trầm tư, Gia Cát Linh Ẩn, đối với thân thể ô uế của ngươi thì dù cho Thiên ca ca có trở về ngươi cũng sẽ không đến nỗi không biết xấu hổ mà lại ở bên người huynh ấy. Bản cung nhất định phải nhìn xem bộ dáng dân tiện của ngươi khi ở dưới thân của nam nhân khác, đáng tiếc Thiên ca ca không thể nhìn thấy. Nhưng mà không sao, bản cung sẽ để những người khác miêu tả lại cho huynh ấy.



Chu Tuyết Tranh ra khỏi tẩm cung, trên đường đều mang theo ý cười. Gia Cát Linh Ẩn, cuối cùng thì ngươi vẫn chết trong tay bản cung, có thể tự tay chấm dứt tính mạng của ngươi thật sự là vô cùng vui sướng. Thiên ca ca thắng trận trở về chỉ có thể nhìn thấy bộ xương khô của ngươi. Bản cung phải lấy đầu lâu của ngươi để ở bên giường, cho ngươi nhìn thấy Thiên ca ca yêu ta như thế nào!



Gia Cát Linh Ẩn hầu hạ Sở Kim Triêu dùng xong bữa tối, nhớ tới tiểu thế tử còn chưa ăn cái gì liền chạy nhanh đi tìm nó. Vừa đi đến bên giường liền thấy trên giường trống không, trong lòng nàng cả kinh, gọi lớn mấy cung nữ vẫn ở đây chăm sóc.



“Thế tử đâu? Thế tử đâu rồi?”



“A? Thế tử đâu?” Cung nữ không biết làm sao liền lặp lại lời nói của nàng, trong tay nàng ta còn bưng một chén cháo, “Nô tỳ…. Mói vừa rời đi trong chốc lát, đi lấy thức ăn cho tiểu thế tử. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”



Gia Cát Linh Ẩn đau đầu, hỏi nàng ta cũng như không.



“Ngươi đi hỏi thị vệ bên ngoài xem có thấy ai ôm nhầm tiểu thế tử rời đi hay không.”



“Vâng, Vương phi nương nương!” Cung nữ đã sợ tới mức hoang mang lo sợ, nếu thế tử có chuyện gì thì nàng sẽ không thể sống đến ngày mai.



Gia Cát Linh Ẩn nghi hoặc đi qua đi lại một vòng trong phòng, ai lại vô duyên vô cớ ôm tiểu thế tử đi? Nàng xốc chăn lên một chút, bên trogn liền hé ra một tờ giấy.



Muốn gặp thế tử đến khách điếm Linh Thiên.
“Ngươi ngươi ngươi nữ nhân điên này sao tới đây!” Công công đứng đầu lao tới, ý bảo những người khác giữ chặt Gia Cát Linh Ẩn, “To gian lớn mật, dám hô thẳng tục danh của Thần phi nương nương, người đâu, vả miệng!”



“Cút ngay!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy mấy tiểu công công tới gần mình ra, đi lên tát công công đứng đầu mọt cái, “Ngươi định làm gì vậy! Nhìn cho rõ xem ta là ai, là Thất vương phi!”



“A?” Công công đứng đầu nhìn kỹ, cũng không phải là Thất vương phi sao? Nhưng mà bộ dạng này cũng hơi quá rồi, “Nô tài có tội, vừa rồi nô tài không có nhận ra, xin Vương phi nương nương thứ tội. Vương phi nương nương, người sao vậy?”



“Thứ tội? Ngươi mắng bản vương phi, một câu thứ tội liền xong sao?” Gia Cát Linh Ẩn chỉ mấy người vừa rồi muốn đến bắt nàng, “Các ngươi vả miệng hắn cho ta, đến lúc nào bản vương phi vừa lòng mới thôi!”



“Vương phi nương nương….” Công công đứng đầu vẻ mặt đau khổ, nơi này chính là địa bàn của Thần phi nương nương, khi nào thì tới phiên ngươi tới giương oai, “Nô tài là người của Thần phi nương nương….”



“Thần phi nương nương không có thời gian dạy dỗ các ngươi thì bản vương phi có thời gian! Các ngươi còn đứng đó làm gì! Hay là để bản vương phi đến trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng các ngươi!”



“Nô tài không dám!” Mấy người xông lên, “Công công, xin lỗi.” Ai bảo người ta là Vương phi nương nương, lại là chủ tử, là đứa con dâu mà Hoàng Thượng yêu thương nhất chứ.



Tiếng vả miệng ba ba vọng vào, Gia Cát Linh Ẩn đi đến trước một cái bình hoa tinh xảo, lấy tay đẩy, “Toàn là thứ nát vụn, nhìn thấy chướng mắt!”



“Xoảng” một tiếng, bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nàng cứ như vậy đi một chút lại dừng, đem những thứ có thể vỡ ở nơi này đánh vỡ, thứ không thể vỡ thì cũng không ra hình dạng gì nữa. Tranh chữ, vân vân, cũng đều thành mảnh nhỏ.



Nhìn đến mặt của công công đứng đầu đã không ra hình dạng gì nữa nàng mới để bọn họ dừng lại. Lại lệnh cho bọn họ mang toàn bộ bình hoa cổ cùng với toàn bộ đồ vật ra ngoài đại sảnh.



Các cung nữ cùng công công hai mắt nhìn nhau, không biết Thất vương phi chịu sự kích động gì, thật lo lắng giây tiếp theo liền đốt đi nơi này. Trên thực tế, sau đó nàng thật sự làm như vậy. Hôm nay nàng quyết tâm ở đây đại náo một hồi.



Dưới sự uy hiếp của nàng, các cung nữ mang những thứ có thể đạp đến trước mặt nàng, thầm nghĩ, cho ngươi kiêu ngạo, chờ Thần phi nương nương trở về xem ngươi có chịu được không!



“Đập hết cho ta!” Gia Cát Linh Ẩn hạ lệnh.



“Vương phi nương nương….”



“Không nghe thấy bản vương phi nói sao?”



“Vâng!”