Gia Cát Linh Ẩn
Chương 337 : Sở Lăng Thiên, không nghĩ tới ngươi cũng đi tìm cái chết
Ngày đăng: 18:09 18/04/20
“Vương phi nương nương, không được, thủ không được!” Một phó tướng hô.
“Rút lui vào trong thành!”
Gia Cát Linh Ẩn lập tức hạ lệnh.
Sở Lăng Hiên tìm thánh điện mượn người, vũ lực so với cấm quân mạnh
hơn đến mấy lần, hơn nữa có một bộ phận cấm quân làm phải nên mấy cửa
thành rất nhanh bị công phá, cấm quân không thể không rút lui đến nội
thành.
“Phụ hoàng, người đi trước đi!” Sở Lăng Hàn nói với Sở Kim Triêu, “Nơi này có nhi thần cùng Thất tẩu rồi.”
“Các con liều chết chống cự thì làm sao trầm có thể chạy trốn?” Sắc
mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh. Dù sao cũng là người từng gặp qua sóng to
gió lớn, “Thật ra trẫm muốn nhìn xem Sở Lăng Hiên có thật sự dám đem dao đến đặt lên cổ trẫm.”
“Hoàng Thượng, hắn nhất định sẽ làm vậy!” Gia Cát Linh Ẩn trầm giọng nói, bởi vì kiếp trước hắn đã làm như vậy.
“Hàn nhi, Tam nha đầu, các con không cần khuyên trẫm, ta sẽ không đi! Nếu trẫm thực sự chết ở trong tay nó thì cũng là mệnh! Là do trẫm không dạy dỗ nó thật tốt, các con không cần phải ngăn cản ta!”
“Phụ hoàng….”
“Cửu điện hạ, phản quân đã đánh tới nội thành.”
“Phía đông bị đột phá!”
Tin tức xấu liên tiếp đưa tới, lúc này Gia Cát Linh Ẩn quyết định
mang một tiểu đội đánh rối phía sau, nhưng biện pháp này cũng chỉ có thể trì hoãn được một ít thời gian mà thôi.
Lúc hừng đông, phải quân hoàn toàn đánh chiếm nội thành. Giữa đại
điện, Sở Lăng Hiên đặt đao kề trên cổ Sở Kim Triêu. Gia Cát Linh ẩn cùng Sở Lăng Hàn cũng bị khống chế.
“Giao ngọc tỷ ra ta sẽ để ông được toàn thây!”
Ánh mắt Sở Lăng Hiên lạnh linhg, hoàn toàn mặc kệ người trước mặt là
phụ thân của hắn, ánh mắt hắn lướt qua Sở Kim Triêu, nhìn long ỷ ở phía
sau ông, ánh mắt mang theo tia nóng bỏng.
“Là trẫm quá tin tưởng ngươi, ngươi thật sự đặt đao ở trên cổ ta,
trẫm đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Trẫm chưa chết đã đến đoạt đồ
của trẫm?”
Sở Lăng Hiên nghiên gđầu quan sát rồi hừ lạnh một tiếng, “Ông tốt với ra? Ông đối với ta còn chưa bằng một nửa với Sở Lăng Thiên!” Hắn giương mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Ông biết rõ ta thích nàng nhưng lại ban nàng cho Sở Lăng Thiên. Lại đưa việc buôn bán của Lục Vương phủ cho Thất
vương phủ, việc này nên được tán thưởng?”
“Tĩnh phi chết lâu như vậy ông vẫn nhớ mãi không quên, lo lắng giữ
gìn thi thể của bà ta. Nhiều năm như vậy ông có từng nhớ tới mẫu phi của ta không? Ông còn nhớ rõ người có bộ dáng ra sao nữa không?”
Sở Kim Triêu ngạc nhiên.
“Sở Lăng Hiên, những điều này chỉ là cái cớ ngươi tự đưa ra cho mình
“Không!” Nàng nghiêng đầu sang một bên, như vậy chẳng phải là xấu hổ
chết sao? Sau này nàng làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt bọn họ.
Thấy nàng không chịu đi vào khuôn khổ Sở Lăng Thiên cố ý tăng nhanh
tốc độ, mỗi mỗi lần vào đều xâm nhập rất sâu khiến nàng không tự giác mà tràn ra thanh âm mê người. Có sự cổ vũ này của nàng, u càng thêm có sức lực.
Cuối cùng vẫn không đến mười lần, chỉ bảy lần mà thôi. Thời điểm hai
người tách nhau ra thì trời đã tối rồi. Đương nhiên, bọn họ ngoại trừ
chuyện này thì giữa những lúc nghỉ ngơi đã đem mấy chuyện xảy ra trong
thời gian này nói qua một lần. Sở Lăng Thiên không nghĩ tới trong cung
đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sở Lăng Thiên phân phó cung nữ chuẩn bị nước tắm cũng hai bộ quần áo, hai người cùng nhau tắm rửa. Sở Lăng Thiên thiếu chút nữa lại nổi dục
vọng, buổi tối y phải rời đi nên Gia Cát Linh Ẩn sống chết không đồng ý, lúc này y mới từ bỏ.
Sau khi hai người mặc chỉnh tề thì ngự phòng đã chuẩn bị tốt thức ăn, trong đó có hai bát canh bổ thân thể.
Sở Kim Triêu nhìn hai người một cách mờ ám, thầm than người trẻ tuổi
thân thể thật tốt, chính ông khi còn trẻ cũng từng điên cuồng như vậy,
đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nghĩ đến Sở Lăng Hiên tâm
tình của ông lại trầm trọng, chuyện ông lo nhất rốt cục cũng xảy ra, đứa con ruột thịt của ông lại có thể buộc ông thoái vị.
Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, giống như toàn bộ thế giới đang chê cười chính mình.
Sở Kim Triêu đành phải đi ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.
Cơm nước xong Sở Lăng Thiên muốn đi. Y để quân đội mình mang về lại
Ngân Đô để ngừa Sở Lăng Hiên quay trở lại. Gia Cát Linh Ẩn đưa rời khỏi
Ngân Đô, lưu luyến không rời mà hôn không ngừng.
“Linh nhi, ta rất nhanh sẽ trở về, chờ ta.”
“Chàng phải bảo trọng!”
Trở lại Thất vương phủ, Kinh Phong cùng Phá Trận đang băng bó vết
thương, thời điểm Sở Lăng Thiên tiến cung bọn họ cũng đi trợ giúp, hai
người đều bị thương, chẳng qua là không có gì đáng ngại.
Đại phu băng bó cho Kinh Phong, Nguyệt Lan lại băng bó cho Phá Trận.
Kinh Phong phẫn nộ nhìn vẻ mặt đắc ý của Phá Trận, nắm tay kêu răng rắc, không khỏi phát hỏa với đại phu, “Ông nhẹ chút được hay không, đau chết mất!” Y chỉ vào Nguyệt Lan, “Ngươi, lại đây giúp ta!”
“Lên cơn thần kinh gì chứ!” Nguyệt Lan tức giận trừng mắt liếc Kinh
Phong một cái, “Không thấy Phá Trận bị thương nặng hơn ngươi sao? Đau
chút ấy cũng không chịu được thì đâu phải là nam nhân?”
“Ngươi lại nói ta không phải là nam nhân?” Kinh Phong nghiến răng
nghiến lợi nói, “Hắn là nam nhân sao? A, tiểu thư, người đã trở lại?”
“Tiểu thư, người rốt cuộc đã trở lại.” Nguyệt Lan bỏ lại Phá Trận, bổ nhào vào bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, Tiểu Điệp cùng nhào tới.