Gia Cát Linh Ẩn

Chương 338 : Nóng ruột không ăn không hết đậu hũ

Ngày đăng: 18:09 18/04/20


“Thất gia đã đi rồi, Kinh Phong, Phá Trận, các ngươi không sao chứ?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.



“Không sao!”



“Có việc!”



Nguyệt Lan lại trừng mắt liếc Kinh Phong một cái, “Bị Thương thế này có thể có chuyện gì?”



Tiểu Điệp tiếp nhận tiểu Thế tử trong lòng Gia Cát Linh Ẩn, đi qua

một bên chăm sóc cho nó. Nàng cứ cảm thấy Nguyệt Lan và Kinh Phong là

lạ, hai người luôn không thể nhịn được mà cãi nhau. Nhưng mà bọn họ cãi

nhau cũng quái lạ quá, có thể nói là liếc mắt đưa tình có lẽ hợp hơn.



“Ta mặc kệ, ta muốn ngươi băng bó cho ta!” Kinh Phong hét lên.



“Chờ ta giúp Phá Trậ xong đã.”



Kinh Phong vừa nghe, đắc ý đi tới uống trà, lại nhận lấy một ánh mắt xem thường của Phá Trận.



Gia Cát Linh Ẩn cười mà không nói, có thể Thất vương phủ rất nhanh sẽ có rượu mừng, nghĩ vậy tâm tình của nàng cũng tốt lên.



Băng bó cho Phá Trận xong Nguyệt Lan lại băng bó cho Kinh Phong. Khi

làm xong xuôi thì Kinh Phong lại muốn đưa nàng trở về phòng. Bất đắc dĩ

Nguyệt Lan phải đồng ý hắn, nàng cũng lo lắng miệng vết thương hắn lại

nứt ra.



Phá Trận lắc đầu, thở dài nói, “Tình yêu luôn làm cho con người ta choàng váng đầu óc.”



Gia Cát Linh Ẩn xì một tiếng, nhịn không được cười nói, “Ngươi biết cái gì gọi là tình yêu sao?”



“Tiểu thư, tuy rằng thuộc hạ chưa được gặp qua, nhưng mà cũng có

nghe qua rồi. Là một loại cảm giác khiến con người ta muốn ngừng mà

không ngừng lại được, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy đối phương, không nhìn thấy thì trong lòng ngứa ngáy khó chịu giống như bị mèo cào vậy. Còn có thể khiến cho người ta mất hồn mất vía, Kinh Phong chính là như vậy,

thường xuyên ngồi một ngẩn người, nhìn thấy Nguyệt Lan liền không nhịn

được mà khi dễ nàng ấy.”



“Ngươi đúng là hiểu không ít đấy.” Gia Cát Linh Ẩn thừa nhận những gì Phá Trận nói đều đúng, “Nhưng ma, tình yêu so với tưởng tượng của ngươi đẹp hơn rất nhiều, chờ ngươi gặp được thì sẽ hiểu.”



“Vẫn là không nên, thuộc hạ cũng không có tâm tư giành cho nữ tử,

càng không có tâm tư mà chăm sóc cho con cái. Một mình vẫn tốt hơn.”



Chăm sóc con cái? Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy hắc tuyến. thầm nghĩ đại ca ngươi cũng lo nghĩ quá xa đi, ngay cả việc thích một người còn không có mà đã nghĩ đến con cái.



Bên kia, Nguyệt Lan đang dìu Kinh Phong lần mò trong đêm. Nguyệt Lan

nghĩ thầm, kỳ quái, sao đèn lồng lại không sáng, tối như mực thế này

đúng là dọa người.



“A, Nguyệt Lan, nàng xem, đó là cái gì? Đúng là dọa người!” Kinh Phong vừa kêu vừa dựa vào bên người Nguyệt Lan.


“Ta thấy Công chúa cũng không sao cả, ai có thể mang đến cuộc sống bình yên cho dân chúng thì ta liền ủng hộ người đó!”



“Không thể nói như vậy được. Công chúa dù sao cũng là nữ nhân, sau

này giang sơn nước Đông Lan chẳng phải sẽ đổi họ sao? ta vẫn cứ ủng hộ

Thái tử.”



“Chúng ta nói cũng vô dụng, đại ca của ta là em vợ của một người hầu

trong cung nói chuyện này đến tám, chín phần mười, Công chúa Mộ Vân rất

nhanh sẽ trở thành Nữ hoàng đầu tiên của nước Đông Lan.”



Lúc này, ngoài cửa tiến vào một đội quan binh, nhìn thấy bọn họ, mấy

người vừa rồi còn liền vòng qua đề tài khác, “Đào hoa lâu lại tới mấy cô nương mới nữa, chúng ta tới vui vẻ chút chứ?”



“Vậy nhất định phải tới, đã lâu không có cô nương nào mới cho nên lâu nay đều thấy chán!”



“Không sợ cọp mẹ nhà ngươi biết sao?”



“Hừ! Biết thì thế nào, lần trước gia nói muốn hưu nàng, nàng sợ tới

mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn muốn lấy ra mấy thứ của hồi

môn, bảo ta cầm lấy đi tìm nữ nhân mà chơi đùa.”



“Lợi hại, hôm nay ta cũng trở về thử một lần!”



Mấy người nói xong liền đứng dậy, khẩn cấp rời khỏi khách điếm. Gia

Cát Linh Ẩn nháy mắt với Ngụy Thành một cái, Ngụy Thành ngầm hiểu, liền

đuổi theo , rất nhanh đã trở lại.



“Tiểu thư, toàn bộ đều cắt hết rồi!”



“Làm cho thật gọn gàng!” Gia Cát Khích lệ.



“Ngươi làm gì?” Kinh Phong nghi hoặc hỏi.



“Hắc hắc.” Ngụy Thành cười âm hiểm hai tiếng, chậm rãi tới gần Kinh

Phong, “Nếu ngươi dám đối xử không tốt với Nguyệt Lan, tiểu thư cũng sẽ

cho ta đi cắt của ngươi.”



Kinh Phong phục hồi lại tinh thần, theo bản năng mà khép hai chân

lại, “Không dám, không dám! Tiểu thư, thuộc hạ sẽ một lòng.” Gia, hóa ra cuộc sống mỗi ngày của người đều dưới sự uy hiếp như thế này, thuộc hạ

rất sùng bái người!



Ừ hừ!” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, như muốn nói, ngươi thử xem.



Cơm nước xong, Gia Cát Linh Ẩn bảo Ngụy Thành dò hỏi cách tiến cung.

Ngay cả việc vào kinh thành cũng đã khó khăn như vậy, tiến cung sẽ lại

càng khó hơn. Nửa đêm, Ngụy Thành nói đã mua được một gánh hát ngày mai

vào cung diễn hí khúc, bọn họ có thể xen lẫn vào trong đó để đi vào.