Gia Cát Linh Ẩn

Chương 339 : Cả nước Đông Lan đều nghe theo ta

Ngày đăng: 18:09 18/04/20


Hoàng cung nước Đông Lan, phủ Công chúa. Một nữ tử áo váy hoa đứng ở trong điện, trên mặt của nàng mang một chiếc mặt nạ màu đen, đứng trước mặt nàng là một nam nhân, chính là Diệp Thần.



“Ngân Đô của nước Lăng Nguyệt tạm thời các ngươi không đi vào sao?” Liên Mộ Vân hỏi, thanh âm của nàng giống như một bà lão già nua, khàn khàn khó nghe. Trận hỏa kia thiếu cháy nàng khiến nàng hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể mang theo mặt nạ. Cổ họng cũng vì lần đó mà bị phá hủy, mỗi lẫn nghe thấy thanh âm của chính mình đều nhịn không được mà cảm thấy nuồn nuôn.



“Tổn thất hai vạn người của Thánh Điến! Ai biết Sở Lăng Thiên lại đột nhiên xuất hiện, vỗn muốn bắt nữ nhân của hắn chơi đùa mổ chút, bộ dáng kia hẳn là chơi đùa rất vui.” Nhớ tới Gia Cát Linh Ẩn, bên miệng Diệp Thần hiện lên mọt tia cười nghiền ngẫm.



“Ngươi nói Gia Cát Linh Ẩn?” Hai mắt Liên Mộ Vân toát lên sắc lạnh, cái tên này nàng vẫn giấu ở trong lòng, không nghĩ tới sẽ bị Diệp Thần nhắn đến.



“Ngươi biết nàng?”



“Đương nhiên!” Trong mắt Liên Mộ Vân phát ra sát ý, “bản công chúa làm tất cả mọi chuyện cũng đều là vì ả ta! Bởi vì ả mà ta mới có thể biến thành như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bởi vì ả mà giọng nói của ta mới có biến thành như vậy. Bởi vì ả mà mẫu hậu của ta mới chết! Bởi vì ả mà biếu cả không có hứng thú với ta! ả là người mà đời này ta hận nhất, hận không thể nghiền cả xương ả thành tro!



Diệp Thần ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được giữa hai người họ lại có ân oán như vậy. Xem ra nữ nhân kia rất có bản lĩnh, làm loạn đến tận nước Đông Lan.



“Nước Đại Mạc đã tuyến chiến với nước Lăng Nguyệt, chờ tới nước Đông Lan.” Diệp Thần chuyển chủ đề, cùng một nữ nhân nhắc tới tình địch cảu nàng là chuyện rất không sáng suốt.



“Ta biết! Đại ca cùng phụ hoàng, Thái thượng hoàng đều đã bị ta giam lỏng, nhưng mà lão già kia vẫn không chịu giao ra binh phù, nói là không thấy! Không có binh phù thì ta không có cách nào để điều binh!”



“Cái này rất đơn giản, tìm một lý do không thể không xuất binh!”



“Biện pháp gì?”



“Bản điện chủ sẽ tìm người giả trang thành quân đội nước Lăng Nguyệt, tập kích vào nước Đông Lan. Như vậy không phải là có lý do xuất binh rồi sao?”



“Ngươi nói đúng!”



Liên Mộ Vân đến gần Diệp Thần, cả thân người đều ngã vào trên người hắn, “Thần, nói xong chính sự rồi chúng ta nói đến chuyện khác đi?”



Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia chán ghét, đẩy nàng ra, “Ta còn có việc, làn sau đi.” Liên Mộ Vân không trọng tâm, không có chỗ để dựa vào liền ngã nhào trên mặt đất.



Nàng bỗng nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thần. “Có phải ngươi cũng ghét bỏ ta hay không? Từ sau khi ngươi nhìn thấy nữ nhân kia liền ghét bỏ ta, đúng hay không?”



“Vân, ngươi hiểu lầm rồi, ta thực sự có việc.” Diệp Thần vừa nói vừa tránh Liên Mô Vân đang dựa sát vào thân thể. Tuy rằng có đôi khi cũng thích đổi khẩu vị, nhưng khẩu bị nặng như vậy thì không thể chịu nổi.


Hai người hộ tống nàng về phòng mới trở về phòng ngủ.



Nửa đêm, Gia Cát Linh Ẩn mở choàng mắt ra, xoay người xuống giường, mặc áo quần màu đen đi vào cung, nàng bước nhanh về phía tẩm cung của Liên Mộ Vân.



Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nàng nên sớm nghĩ đến Liên Mộ Vân nhất định sẽ giấu phụ hoàng cùng hoàng huynh ở nơi gần với nàng ta nhất.



Thủ vệ ở tẩm cung của Liên Mộ Vân canh phòng nghiêm ngặt, Gia Cát Linh Ẩn thật cẩn thận lướt qua một cái bình phòng, đi từng phòng tìm kiếm, mỗi lần bước ra khỏi một phòng thì trên mặt đều mang theo vẻ thất vọng.



Còn một phòng cuối cùng, vẫn không thu hoạch được gì. Rốt cuộc là ở nơi nào? Nàng ở trong phòng đi lại, chẳng lẽ không còn sống nữa sao ?



Không, còn có một nơi cuối cùng, chính là phòng ngủ của Liên Mộ Vân.



Nàng nhìn xung quang phòng một chút, nơi mình đang đứng hẳn là nơi của cung nữ. Tìm một bộ quần áo cung nữ thay vào, đi đến phòng ngủ của Liên Mộ Vân.



Đại cung nữ trong tẩm cung của Liên Mộ Vân nhìn thấy gương mặt lạ liền cảnh giác hỏi.



“Ngươi là ai? Tới đây làm gì? Sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?” Đại cung nữu xem xét kỹ Gia Cát Linh Ẩn, nàng cũng không nghe nói trong cung có cung nữ nào xinh đẹp như vậy cả.



“Nô tỳ….” Gia Cát Linh ẩn nhìn trên bàn có bày hai chén trà, “Khách mời của Công chúa….”



“Ngươi là tỳ nữ của Diệp điện chủ?”



Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, “Điện chủ gọi nô tỳ vào.”



“Vào đi.” Trong mắt đại cung nữu hàm chứa ánh nhìn ghen tị, nhíu mày lại gắt gao nhìn vòa bóng dáng yểu điệu cảu Gia Cát Linh ẩn, nhỏ giọng nói thầm, “Điệp Điện chủ có phải điên rồi không? Bày đặt không cần a hoàn như vậy lại tìm đến nữ nhân bị cháy sạch hoàn toàn không còn ra gì.” Nghĩ đến bộ dáng đáng sợ của Liên Mộ Vân không khỏi rùng mình một cái.



Một đường không có trở ngại, bên trong phòng ngủ của Liên Mộ Vân truyền đến một trận tiếng cười.



“Điện chủ, nhất định phải đi sao? Vì sao chưa bao giờ qua đêm ở trong này?” Thanh âm làm cho người ta rung cả xương cốt.



“Bản điện chủ còn có việc.” Thanh âm Diệp Thần lộ ra tia lạnh lùng.



“Vậy…. ta tiễn ngươi ra ngoài.”