Gia Cát Linh Ẩn

Chương 340 : Đừng nghĩ đến chuyện còn sống ra khỏi nước Đông Lan

Ngày đăng: 18:09 18/04/20


Gia Cát Linh Ẩn tiến vào một góc tối, nhìn thấy bóng hai người đi ra ngoài, ngay lập tức vào trong phòng của Liên Mộ Vân. Nàng nhanh chóng sờ soạng ở trên đầu giường và vách tường, hy vọng tìm được cơ quan bí mật.



“Ầm!” Lúc tay nàng chạm vào một vật gì đó nổi lên, một vách tường bỗng nhiên mở ra, bên trong là một mảnh tối đen, nàng lập tức đi vào . bức tường kia chậm rãi khép lại, khôi phục nguyên dạng.



Bên trong là một gian mật thất, dựa vào ngọn đèn mỏng manh trên tường, Gia Cát Linh Ẩn dọc theo tường thạch bích ẩm ướt sờ soạng. môi trường ẩm ướt làm cho vách tường cùng với đá phiến trên mặt đất đều phủ đầy rêu xanh.



Bỗng nhiên, dưới chân bị trượt một cái, Gia Cát Linh Ẩn bắt lấy một mảnh đá nhọn nhô ra mới may mắn khỏi bị trượt ngã, nhưng mà lại bị phần nhọn trên mảnh đá đó cắt lên tay, máu đỏ tươi nhè nhẹ chảy ra.



“Lách cách.” Chỗ sâu nhất ở phía trong truyền đến một tiếng động. Thân thể Gia Cát Linh Ân run lên trong nháy mắt, sau đó đi đến vào chỗ sâu kia.



Bước chân dẫm lên trên những phiến đá đầy rêu xanh, phát ra âm thanh sàn sạt, âm thanh khiến cho người ta không rét mà run.



Phía trong ;lại truyền đến tiếng lạch cạch, nàng tăng tốc độ nhanh hon, tiếng bước chân cũng lớn hơn.



“Xú nha đầu, mau thả trầm và đại ca ngươi ra ngoài! Trẫm có thể không truy cứu ngươi, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa!”



Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nảy lên một cái, là giọng nói của Liên Thương Hải, ông nhất định là tưởng Liên Mộ Vân đến đây.



“Hoàng Thượng, là người sao?” Gia Cát Linh Ẩn đi tới, lấy một ngọn đèn xuống, nhìn thấy hai người tóc tai bù xù, bị xích vào trên tường. Nàng tập trung nhìn, đúng là Liên Thượng Hải và Liên Mộ Dương.



“Gia Cát Tam tiêu thư?” Liên Thương Hải nhận ra nàng, rất kinh ngạc, “Ngươi… Ngươi sao lại ở chỗ này?”



“Chìa khoá ở đâu?” Không cần phải mất thời gian nói rõ rang, chuyện quan trọng trước tiên là cứu bọn họ ra ngoài.



“Ở Chỗ của Mộ Vân. Ngươi đi nhanh đi, đừng để cho Mộ Vân nhìn thấy ngươi.” Giọng nói của Liên Thương Hải rất cấp bách. Con gái của ông giống như điên rồi, nhìn thấy nàng thì không biết sẽ đối với nàng làm cái gì nữa.



Ánh mắt Liên Mộ Dương thì u ám, lạnh lung nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Phụ hoàng, chính ả là người đã hại Mộ Vân thành bộ dạng như vây giờ, hại nó bị ma quỷ ám, hiện tại cả nước Đông Lan cũng bị chôn theo luôn rồi. Chỉ cần giao ả cho Mộ Vân thì muội ấy sẽ thu tay lại.”



“Im miệng!” Liên Thương Hải tức giận khiến trách, lại nhìn sang Gia Cát Linh Ẩn. “Gia Cát Tam tiểu thư, người đi nhanh đi, lát nữa Một Vân sẽ tới đây ngươi sẽ không đi được nữa đâu.”



“Ta nhất định phải cứu mọi người ra ngoài!” Gia Cát Linh Ẩn tìm chìa khoá xung quanh, rồi lại vô lực. liên Mộc Vân có ngu ngốc mới để chìa khoá ở đây.
“Không nghĩ tới lòng dạ của Điện chủ lại rộng lượng như vậy.”



“Bởi vì nữ nhân với bản Điện chủ mà nói thì cũng chỉ là một loại đồ chơ mà thôi. Đương nhiên, đồ chơi có bộ dạng xinh đẹp thì bản Điện chủ sẽ yêu thích trong thời gian lâu hơn.”



“Bày đặt Vương phi không làm lại đi làm đồ chơi của ngươi? Ta nghĩ ta điên mới như vậy.”



“Các ngươi đang làm gì?” Liên Mộ Vân đột nhiên đi đến. Trên mặt hai người đều là nụ cười lạnh, lúc nàng nhìn thấy khiến mắt thêm đau nhức, “Tiện nhân, cướp đi biểu ca còn chưa tính, còn muốn đoạt Điện chủ của bản Công chúa sao?”



“Hóa ra Điện chủ lại thích kiểu như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn cười nhạo một tiếng, nói.



“Ngươi cho rằng bản Công chúa phóng đãng như ngươi sao?” Liên Mộ Vân tức giận quát, “Ngươi rơi vào trong tay ta rồi cũng đừng nghĩ sống sót mà ra khỏi nước Đông Lan!”



“Vân, bộ dáng hiện tại của nàng không đáng yêu chút nào cả.” Diệp Thần ra vẻ thất vọng, “Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân?”



“Diệp Điện chủ, ngươi đang muốn ngừng hẳn quan hệ hợp tác giữ chúng ta sao?” Lời nói của Liên Mộ Vân có ý cảnh cáo hắn. Quay đầu lại trừng mắt với Gia Cát Linh Ẩn. Tiện nhân, nhìn thấy nam nhân là liền muốn câu dẫn.



Thấy Diệp Thần không nói lời nào, Liên Mộ Vân đến gần Gia Cát Linh ẩn, kêu hai thị vệ tiến vào, trói nàng thật chặt sau đó khiêng ra ngoài. Nhìn thấy hai thị vệ tiến vào, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Hai người kia đúng là Kinh Phogn và Ngụy Thành.



Diệp Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn thưởng thức một chút nữ nhân trong lúc chiến trận, liền đi theo sau.



Liên Mộ Vân nhét Gia Cát Linh Ẩn vào một chiếc xe ngựa, lung lay chạy ra ngoài cung. Trong xe ngựa chỉ có hai người họ. Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn đạm mạc, xuất thần nghĩ đến cái gì, ánh mắt dừng lại trên mấy cái góc gỗ trên xe ngựa. Sắc mặt Liên Mộ Vân âm lãnh, khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên nét cười lạnh. Chết đến nơi rồi còn ra vẻ trấn định.



Nàng tới gần Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi đoán xem bản Công chúa sẽ đối phó ngươi thế nào?”



Gia Cát Linh ẩn cười cười, thản nhiên nói, “Ta chỉ có thể đoán được suy nghĩ của người bình thường, còn đối với người bệnh thần kinh thì ta không đoán được.”



“Ngươi nói cái gì?” Liên Mộ Vân chán nản, đột nhiên cười to hai tiếng, “Đúng, ta đúng là bị bệnh thầ kinh, ngươi chờ đi, chờ xem ta sẽ dùng biện pháp thần kinh gì để đối phó với ngươi!”



“Ta chờ!”