Gia Cát Linh Ẩn

Chương 341 : Thiêu cháy ả

Ngày đăng: 18:09 18/04/20


Gia Cát Linh Ẩn không muốn để ý đến nàng ta, Liên Mộ Vân lại không có ý định dừng lại, “Ngươi có biết ta đã từng trải qua những ngày như thế nào không? Tối tăm mù mịt, nhìn không ra người, không dám soi gương, ta ghét nhất là thấy son môi. Cả đời của ta đều bị hủy hoại, ngươi dựa cái gì mà còn có thể ở bên cạnh biểu ca, hưởng thụ sủng ái của huynh ấy? Thật sự là ông trời có mắt, đưa ngươi đến gần ta, thấy không? Trời xanh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”



“Ta chết thì ngươi sẽ khoogn xuất binh nữa?”



“Mơ tưởng!” Liên Mộ Vân quát, cả khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, vô cùng đáng sợ, “Ngay từ đầu quả thật là bản công chúa muốn người cùng biểu ca trả giá, nhưng mà bây giờ ta cảm thấy cảm giác có quyền lực cũng không tồi! Bản Công chúa chiếm được thiên hạ thì nam nhân cả thiên hạ đều là của ta!”



“Ngươi có từng nghĩ tới những binh linh này họ đều có cha mẹ, có thê nhi? Vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của ngươi mà khiến bọn họ phải chết?”



“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Tất cả mọi chuyện đều do người tạo ra! Nếu không phải ngươi thì biểu ca sẽ cưới ta, không phải ngươi ta cũng sẽ không thay đổi toàn bộ như vậy! Không phải ngươi ta cũng sẽ không phải đến cả chính mình cũng không nhận ra!” Âm thanh Liên Mộ Vân ngày càng cao hơn, nói đến cuối thậm chí giống như nổi cơn điên.



“Dường như Công chúa quên là mọi chuyện đều là do ngươi bày ra, ta chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Chỉ có thể tặng ngươi hai chữ, xứng đáng!”



“Tiện nhân!” Liên Mộ Vân bật đứng dậy, giơ cao bàn tay, đang muốn giáng xuống thì xe ngựa đột nhiên lung lung lay kịch liệt, Liên Mộ Vân không chú ý liền đụng đầu vào thanh gỗ, đầu váng hoa mắt hoa.



“Đánh xe kiểu gì vậy?” Nàng lớn tiếng quát phía ngoài.



“Công chúa, vừa rồi là vì tránh một đứa bé.” Diệp Thần cười hì hì nói, “Ngươi không sao chứ?” Nghĩ đến vừa rồi cốp một tiếng Diệp Thần lại cười lạnh một cái. Liên Mộ Vân, dám uy hiếp bản điện chủ, xóc nảy vừa rồi là dạy dỗ ngươi một chút.



“Giết chết đứa trẻ kia cho bản Công chúa.” Ánh mắt Liên Mộ Vân màu đỏ, chỗ vừa rồi bị đụng trúng vẫn đau đớn không thôi.



“Diệp Thần không để ý đến nàng, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.



Trogn xe ngựa, Liên Mộ Vân ngồi xuống hung hăn nhìn chăm chằm vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi thử nghĩ



xem bản Công chúa sẽ đối phó với ngươi như thế nào? Bản công chúa sẽ để ngươi giữa khoảng đất rộng trước giữa kinh thành, lột sạch quần áo của ngươi trước mặt mọi người, sẽ thiêu sống ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị bị lửa thiêu cháy.”



“Chúc ngươi được như ý nguyện.”



Không mặn không nhạt trả lời lại rước lấy một trận cười ha hả của Liên Mộ Vân, “Hy vọng ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy!”
“Dám mời Thái Thượng Hoàng đến đối chất không?”



“Bản Công chúa cảm thấy không cần thiết….”



“Vậy thì chính là ngươi đang lừa gạt dân chúng nước Đông Lan.” Gia Cát Linh Ẩn đánh cuộc. đánh cuộc uy danh của Thái Thượng hoàng trong lòng dân chúng, “Ta nghĩ tất cả mọi người rất muốn biết kịch biến trong cung? Nếu Công chúa không có gì giấu diếm thì vì sao không dám mời Thái Thượng Hoàng đến đối chất? Đến lúc đó rồi giết ta cũng không muộn.”



“Đúng, Công chúa điện hạ, chúng tôi muốn gặp Thái Thượng Hoàng.” Ngụy Thành cùng Kinh Phong đã thay quần áo thường dân, ở trong đám người ồn ào, “Công cháu điện hạ nếu như không lừa gạt thì sẽ không nên không dám chứ?”



“Chẳng lẽ Công cháu thực sự giết cha hại huynh muốn làm nữ Hoàng đế sao? Quá độc ác, nước Đông Lan sợ là không có ngày bình yên.”



“Đúng vậy, ta nghe nói người gây hỗn loạn nước Đông Lan căn bản không phải là nước Lăng Nguyệt, chỉ sợ là có người muốn mượn điều này để xuất binh, giành quyền thống trí về cho bản thân mình.”



“Chúng tôi muốn gặp Thái Thượng Hoàng, nếu không không thì đừng trách dân oán.”



Kinh Phong cùng Ngụy Thành kẻ xướng người họa, nói đến mức khiến người bên cạnh cũng bị dao động, đều đống ý với lời nói của bọn họ, muốn gặp Thái Thượng Hoàng.



Thân thể Liên Mộ Vân run lên nhè nhẹ, “Các ngươi dám hoài nghi bản Công chúa?”



“Hay là Thái Thượng Hoàng đã bị Công chúa hạ độc thủ, nếu không sao Công chúa lại không dám đi mời Thái Thượng Hoàng chứ?”



Những người khác càng không ngừng gật đầu.



“Công chúa, người nên cho bọn họ một lời giải thích xác đáng đi.” Mộ thanh âm rất lớn vang lên.



Liên Mộ Vân nhìn hắn, đúng là Đại tướng quân đắc lực nhất nước Đông Lan. Có Chu Nham ở đây nàng có thể không cần đến hắn, nhưng binh linh của nước Đông Lan lại tin tưởng hắn cho nên vẫn còn cần giữ hắn lại.



“Tướng quân nói đúng, bản Công chúa hẳn là nên tự mình đi mời Thái Thượng Hoàng tới làm sáng tỏ với các ngươi.” Liên Mộ Vân chuyển động con mắt, gọi một công công tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói gì đó. Công công gật đầu tiến về phía hoàng cung.