Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 105 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Đoạn Nghiêu ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng ghế cuối cùng, hắn vắt chéo chân gác lên mặt bàn, ghế đổ ra sau tựa sát vào tường, bàn tay xinh đẹp của thiếu niên cầm lấy một quyển sách không bìa, che đi đôi mắt hắn.



Nhưng khi Lam Nhất Dương trở về chỗ ngồi, đôi mắt đào hoa trên khuôn mặt câu hồn ngay tức khắc quét về phía hắn. Đoạn Nghiêu rất ngạc nhiên, hôm ấy Mộc Như Lam rốt cuộc đã nói cái gì với Lam Nhất Dương mà hại hắn suy sụp đến nông nỗi này. Lúc trước Đoạn Nghiêu còn xem trọng Lam Nhất Dương vì hy vọng hắn có thể cướp Lam thị từ tay Lam Bỉnh Lân, thế nhưng bây giờ hắn ta chỉ biết đánh nhau gây sự, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, cứ như bực bội giận dỗi ai. Chẳng lẽ Đoạn Nghiêu hắn phải tìm đến Lam Bỉnh Lân sao? Thật nhức đầu, dã tâm của Lam Bỉnh Lân quá lớn, hắn không ưa chút nào.



“Lão đại, nếu cậu cứ nhìn hắn như vậy thì người ta sẽ tưởng các cậu có gian tình đấy.” Lễ Thân ngồi bàn trên đang quay xuống định nói gì đó thì liền bắt gặp Đoạn Nghiêu chăm chú nhìn Lam Nhất Dương, hắn không khỏi cười hì hì.



Nghe thế, Thái Sử Nương Tử ngồi ở phía trước lập tức hoàn hồn, cô khiếp sợ nhìn Đoạn Nghiêu, “Gay?!”



Bàn tay cầm gương của Lưu Bùi Dương run lên, hắn quăng gương xuống đất rồi cũng khiếp sợ nhìn Đoạn Nghiêu, “Thật á? Lão đại come out rồi! Đây đúng là hạnh phúc lớn nhất của cộng đồng nam nam chúng ta...”



“Thôi ngay.” Đoạn Nghiêu khẽ đảo đôi mắt đào hoa côi lệ, nhất thời bọn họ không dám ầm ĩ nữa, biểu cảm khoa trương trên mặt cũng thu lại.



“Đùa chút ấy mà.” Lễ Thân cười hì hì, giây tiếp theo liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Xảy ra chuyện lớn rồi.”



“Gì?”



Thái Sử Nương Tử lập tức tiếp lời, “Không hiểu sao cấp trên lại đột nhiên điều tra kỹ càng tài sản, chức vụ trước đây và án kiện của tất cả các quan chức tỉnh chúng ta.”



“Bố cậu tham nhũng làm rối kỉ cương?” Đoạn Nghiêu nhìn về phía Thái Sử Nương Tử.



Vẻ mặt Thái Sử Nương Tử cứng đi, “Mấy chuyện đó tớ làm sao biết được, nhưng có lẽ là có...” Thường thì làm gì có chuyện không tham nhũng, nhất là người đã ngồi vào ghế cục trưởng như bố cô, “Quan trọng là, những người bị kéo xuống ngựa đều đã từng qua lại với bố tớ, sớm muộn gì lửa cũng lan đến nơi, tớ sợ ông ấy...” Thái Sử Nương Tử chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.



Nếu bố Thái Sử Nương Tử xuống ngựa thì cục cảnh sát sẽ có biến động lớn, những gì bọn họ bố trí trước đây đều trở thành công cốc, thân phận của Thái Sử Nương Tử cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây quả thật không phải chuyện tốt.



Đoạn Nghiêu hơi hạ mí mắt, ngón cái chậm rãi ma sát chiếc nhẫn nơi ngón trỏ, một hồi lâu sau, hắn nói, “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”



“Xử lý như thế nào?” Lễ Thân hỏi, đây là chuyện chính trị, nghe nói là nhiệm vụ cấp trên giao xuống, ngay cả tổ chức hắc đạo “Ám long” bá chủ tỉnh J cũng không tiếp tục bảo vệ Kim gia vì sợ thật sự chọc giận chính phủ.



“Tôi tự có cách.” Dứt lời, Đoạn Nghiêu lại cầm quyển sách che đi gương mặt.



Mọi người thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, bọn họ đều biết Đoạn Nghiêu có bí mật, nhưng từ khi quyết định đi theo hắn, bọn họ đã giao phó sự tin tưởng, lòng trung thành và thậm chí cả tính mạng cho hắn. Người không ngông cuồng, uổng đời thiếu niên. Bọn họ không đi theo con đường bằng phẳng mà cha mẹ đã sắp đặt, cho dù sau này ngã tan xương nát thịt thì cũng không oán không hối hận.



...



Bình thường Mộc Như Lam luôn rời trường trễ hơn những người khác. Sau khi trải qua chuyện lần trước, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm càng thêm lo lắng về vấn đề này, bọn họ cảm thấy Mộc Như Lam một mình đứng giữa dãy phòng học vừa rộng vừa trống như vậy thì thật không an toàn, vì thế quyết định chờ Mộc Như Lam cùng nhau về nhà. Khi ba chị em về đến nhà thì trời đã sập tối.



Trong nhà đang có vài vị khách, nghe nói là vừa gấp rút bay từ thủ đô đến đây, bọn họ mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.




Đây là lý do vì sao bọn biến thái thông minh đều bị giam giữ trong nhà tù hay còn gọi là bệnh viện tâm thần của hắn, người không đủ bản lĩnh sẽ bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào. Đừng quá coi thường những kẻ biến thái thông minh, chỉ thông minh thôi là đã nguy hiểm lắm rồi, bây giờ còn kết hợp với tâm lý bệnh hoạn điên cuồng, quả thực chết như chơi.



Mộc Như Lam cảm thấy thật thú vị, bác sĩ tâm lí không thể chẩn ra bệnh tâm thần của cô? Thật hay giả đây? Nếu là thật thì sao bọn họ có thể làm bác sĩ tâm lý?



Dĩ nhiên, có hai khả năng. Một là thật, không phải bác sĩ tâm lý quá kém cỏi, mà là cô đã biến thái và nguy hiểm đến mức có thể lừa gạt bác sĩ tâm lý; hai là Mặc Khiêm Nhân lừa cô, có lẽ hắn cố ý nói với cô như thế để khiến cho cô hứng thú, sau đó ngu muội đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả bị phát hiện đã mắc bệnh tâm thần, đến lúc đó hắn đã có thể tống tên sát nhân biến thái là cô đây vào bệnh viện tâm thần mà không tốn lấy một giọt mồ hôi.



Nhìn đi, đây mới đúng là những gì một nhà tâm lý tội phạm học bình thường sẽ làm với một tên tội phạm biến thái.



Cũng giống như cảnh sát dụ dỗ phạm nhân nói ra chân tướng, sau đó lại không chút lưu tình quăng hắn vào tù.



Mộc Như Lam ngồi trên giường nhìn nội dung tin nhắn, đôi môi ngậm nụ cười, mắt trong như ngọc lưu ly, lại thuần túy sâu kín tựa vực thẳm.



Đại đa số biến thái đều khó thể nào lý giải những tình cảm phức tạp, cho dù cô biểu hiện rằng cô rất quý họ rất yêu họ nhưng thực ra chính cô cũng không hiểu hết được, kỳ thật cô vẫn chưa lý giải phần tình cảm này, sự tồn tại của họ có ý nghĩa gì với cô, có lẽ cô chỉ hành động theo bản năng mà thôi, phải vậy thì cô mới có thể dứt khoát bứt ra mỗi khi quyết định vứt bỏ ai đó, thậm chí còn làm ra chuyện tổn thương bọn họ.



Xem ra đây cũng là nguyên nhân Mặc Khiêm Nhân trì hoãn không tỏ tình, Mộc Như Lam không hiểu tình cảm của hắn, nếu cô không chủ động yêu hắn rồi tự mình phát hiện thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được, mà hắn cũng đồng thời bị cô “lừa gạt”. Hắn không muốn như thế, người đàn ông thích sạch sẽ chỉ cầu một tình yêu sạch sẽ thuần túy, dù cho đối phương biến thái giết người không gớm tay.



...



Vừa tắm rửa xong xuôi, Kha Uyển Tình liền nhận được một cuộc gọi từ Hoa Phương, Hoa Phương nói một hồi chỉ xoay quanh đề nghị kiểm tra tâm lý của Mộc Như Lam, Kha Uyển Tình tức đến mức định dập điện thoại, thế nhưng Hoa Phương vẫn tiếp tục lên tiếng.



“Chẳng lẽ Mộc phu nhân không sợ sao? Chẳng lẽ bà không sợ sống chung mái nhà với một kẻ biến thái giết người không chớp mắt? Bà nghĩ mà xem, nhỡ đâu nửa đêm cô ta đứng trước giường của bà, trên tay còn cầm một con dao...”



“Bà câm miệng!” Kha Uyển Tình biến sắc hét to vào điện thoại, từ sau vụ Uông Cường, bà ta vẫn chưa được một đêm ngon giấc, hễ đặt lưng xuống là lại thấy ác mộng. Mới hôm qua gặp ác mộng, bây giờ còn phải nghe Hoa Phương nói những thứ đáng sợ như thế...



“Bà sợ đúng không? Mộc phu nhân, gặp chuyện này thì ai cũng sợ hãi. Nếu nó là người bình thường thì còn may, chắc bà cũng biết tiểu tử họ Kim kia đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít ra sẽ không xuống tay với người nhà, vậy nếu Mộc Như Lam thật sự bị tâm thần bệnh hoạn thì sao? Tôi biết bà yêu con gái, nhưng lẽ nào bà thật sự yên tâm sống chung mái nhà với một đứa con gái có khả năng mắc bệnh tâm thần, buổi tối ngủ nghỉ cũng phải nơm nớp lo sợ, chi bằng cứ làm kiểm tra cho an thân khỏe lòng?”



“Bà im ngay! Tôi tận mắt nhìn con gái tôi lớn lên mà lại không biết nó có bình thường hay không sao?!” Kha Uyển Tình run run thân mình, vừa giận lại vừa sợ, không thể phủ nhận, lời nói của Hoa Phương đã khiến bà ta sợ hãi, ai cũng sợ hãi khi phải chung sống với một kẻ biến thái, bất kể là tinh thần biến thái hay tâm lý biến thái, bọn chúng đều cực kỳ đáng sợ.



“Đã như vậy thì sao bà không để bác sĩ tâm lý kiểm tra nó một chút? Cứ coi như kiểm tra sức khỏe theo thông lệ cũng được. Thay vì tiếp tục giằng co khiến chẳng ai sống yên ổn, chi bằng mỗi người lùi một bước cho an lòng nhau? Chuyện này chúng ta giải quyết nội bộ không truyền ra ngoài, bà còn chần chừ gì nữa? Vả lại, hiện nay áp lực xã hội rất lớn, đi gặp bác sĩ tâm lí cũng không phải chuyện gì mờ ám, nhiều người còn nhờ cậy bác sĩ tâm lý để giảm bớt áp lực, tháng trước tôi còn đi một lần nữa kìa.” Hoa Phương nói chuyện rất khéo léo, đầu tiên là gieo rắc sợ hãi, sau đó lại ôn hòa xoa dịu, đã có sự kinh hoảng trước đó, Kha Uyển Tình sẽ cảm thấy đề nghị phía sau thực chẳng sá gì.



Kha Uyển Tình cầm di động, trong lòng thả lỏng. Cứ coi như đi kiểm tra tâm lý miễn phí, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu...



====



Và đó chính là cách Kha tiện nhân đồng ý ép Lam Lam đi gặp bác sĩ tâm lý.