Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 104 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Cả phòng lập tức im lặng như tờ.



Đến cả Hoa Phương cũng phải kinh ngạc nhìn Chu thị trưởng, có thể thấy rõ

Chu thị trưởng chưa từng đề cập với bà ta về ý tưởng này. Một lúc lâu

sau Hoa Phương mới hoàn hồn, vội lên tiếng phản đối, “Ông xã!”



Tố cáo Mộc Như Lam tội giết người? Đã thế còn muốn kiểm tra tâm lý của Mộc Như Lam? Chuyện này mạo hiểm đến mức nào ông ấy có biết không? Mộc Như

Lam là người được quốc gia coi trọng, quốc gia chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô ta. Mà cho dù Mộc Như Lam thật sự giết người thì luật sư của cô ta

cũng thừa sức bào chữa rằng đó chỉ là hành vi tự vệ! Hơn nữa cũng chưa

biết chắc Mộc Như Lam có vấn đề về tâm lý hay không, trên tang vật không hề có dấu vân tay của cô ta, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ

không biết?



Kể cả khi không có những ưu thế trên thì Mộc Như Lam

vẫn còn Kha gia làm hậu thuẫn, Kha gia dư sức tìm một luật sư hàng đầu

quốc tế tới bào chữa cho cô ta trước tòa án, Chu gia bọn họ có thắng

kiện được hay không cũng là một vấn đề lớn!



Ông ấy làm sao có thể nói ra những lời hồ đồ như vậy? Không có chứng cứ, căn bản không có khả năng khởi tố thành công!



Kim Bác Hùng và Kim phu nhân thì không nghĩ sâu được như Hoa Phương, bọn họ chỉ cảm thấy, phương pháp này nghe có vẻ... không quá khả thi. Cái gì

mà tống cô gái thiên sứ kia vào tù? Tin chắc rằng đến cả người độc ác

hơn nữa cũng không thể nghĩ tới một biện pháp như thế này, bởi vì khoảng cách thật sự quá xa.



Chu thị trưởng vỗ tay trấn an vợ mình, “Hãy nghe tôi nói hết đã.”



Hoa Phương lúc này mới cau mày chăm chú lắng nghe.



“Mộc Như Lam đúng là người được quốc gia coi trọng, nhưng chẳng phải cô ta

vẫn chưa chính thức gia nhập hay sao? Coi trọng cũng không hẳn là bắt

buộc phải có, nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ nhất

định sẽ vứt bỏ cô ta để duy trì đại cục. Đừng tưởng bọn họ là người

trọng tình trọng nghĩa, bọn họ chỉ coi trọng đại cục thế giới mà thôi,

chuyện của chúng ta trong mắt bọn họ chỉ là vài ba thứ vớ vẩn.” Chu thị

trưởng chậm rãi nói, lăn lộn trong chính trường nhiều năm, ông ta đương

nhiên hiểu rõ chính giới phức tạp và vô tình đến nhường nào. Quan dù lớn đến đâu, một khi đã phạm sai lầm thì nhất định sẽ bị kéo xuống ngựa,

bởi bọn họ muốn duy trì lòng tin của người dân. Vì lẽ đó, Mộc Như Lam

mới chỉ ở mức được coi trọng mà thôi, chỉ cần chứng minh được cô ta có

bệnh tâm thần thì cô ta hẳn sẽ bị vứt bỏ.



Làm vợ chồng đã nhiều

năm, Hoa Phương nhanh chóng nghe hiểu ý tứ của Chu thị trưởng, bà ta vẫn tiếp tục nhíu mày, “Thiết nghĩ bọn họ sẽ không vứt bỏ dễ dàng như vậy

đâu, chờ đến khi Mộc Như Lam trị liệu xong xuôi, cô ta vẫn có cơ hội

được trọng dụng trở lại, lúc đó chúng ta...” Quan lớn áp chết người, nếu Mộc Như Lam tiến vào quan trường, cô ta có thể sẽ không cùng ngành với

họ nhưng thân phận địa vị chắc chắn là cao hơn, lúc đó bọn họ sớm muộn

gì cũng sẽ tiêu đời.



“Chuyện này bà không cần lo lắng.” Chu thị

trưởng ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, “Nếu tinh thần

Mộc Như Lam thực sự có vấn đề thì bệnh của cô ta khẳng định là rất

nghiêm trọng, cô ta giết người nhưng lại làm như chẳng có gì xảy ra, hết dạo phố rồi lại tới trường, giống hệt người đa nhân cách, à không, có

lẽ là giống những kẻ biến thái thông minh hơn, loại người này một khi đã vào bệnh viện tâm thần thì hầu như không có cơ may thoát ra. Nếu có thể tống cô ta vào nơi đó thì tốt quá.”



“Tống vào đâu?” Kim Bác Hùng mở miệng hỏi, bọn họ không hề cho rằng việc bốn người lớn ngồi đây thảo luận cách đẩy một cô gái 15 tuổi vào bệnh viện tâm thần là có gì sai

trái, vì con của mình, người khác có là cái gì cơ chứ?



“Ở
em gái Mộc Như Lam để đi lừa bịp người khác, cuối cùng còn quyến rũ bố

của cô, hại gia đình bọn họ tan nát...



Vì vậy thanh danh Bạch Tố

Tình ở học viện Lưu Tư Lan đã hoàn toàn thối rữa, cho dù có thể trở về

thì cô ta cũng không còn mặt mũi để mà về.



Mỗi ngày, lớp F dành

gần một phần ba thời gian vào chuyện xoay quanh Mộc Như Lam, đối với Lam Nhất Dương mới bị chuyển đến mà nói thì không biết là may mắn hay bất

hạnh.



Rõ ràng cô đã ném vào mặt hắn một câu tàn nhẫn và vô tình

như thế, vậy mà bên tai hắn lúc nào cũng tràn ngập những lời ca ngợi ủng hộ cô.



“Hội trưởng đại nhân thật sự là người tốt, lần trước tớ

phát sốt té xỉu trên hành lang, cô ấy tự mình đưa tớ đến phòng y tế, còn chăm sóc tớ nữa!”



“Hôm trước tớ thấy hội trưởng đại nhân cho mèo hoang ở ven đường ăn, mấy con mèo con líu ríu vây quanh hội trưởng,

nhìn đáng yêu chết đi được!”



“Lam Lam luôn giúp đỡ người khác vô điều kiện.”



“Lam Lam...”



“Hội trưởng đại nhân...”



Tựa như một lời nguyền dai dẳng, nguyền rằng mỗi ngày mi đều phải ngập ngụa trong ba chữ “Mộc Như Lam”. Cho dù hắn nhắm chặt mắt bịt chặt tai thì

cũng không thể nào lẩn trốn được, cứ như có vô số nhà sư đang liên tục

niệm bên tai, làm hắn không dứt sầu muộn.



Vì sao...



Vì sao cô đối xử với người khác tốt đến thế, mà đối với hắn thì lại đẩy từ

thiên đàng xuống địa ngục? Hắn nguyên là kẻ đã chết chìm trong bóng tối, nếu cô chẳng qua chỉ là giả vờ tử tế thì sao không tiếp tục làm thế

luôn đi? Cô nỡ nào vươn tay kéo hắn lên bờ, làm hắn tưởng mình có thể

một lần nữa sống dưới ánh mặt trời, sau đó lại tàn nhẫn dìm hắn xuống

nước? Đó là vực sâu tuyệt vọng ra sao cô có biết không, tại cái trại cai nghiện hắc ám ấy, hắn đã bị bóng tối gặm nhấm từng ngày, ký ức kinh

hoàng tựa một cái mồm đầy máu lao đến nuốt chửng hắn, bị đánh gãy tay

chân, bị bắt buộc nốc thuốc, bị lao động khổ sai, thậm chí bị... luân

phiên cưỡng bức...



Hạng người như Lý Diễm, hạng người như Lý Diễm và Lam Bỉnh Lân, hạng người hại hắn rơi vào tình cảnh ấy rồi lại muốn

giết chết hắn, cô làm sao có thể lạnh lùng nói ra những lời đó? Làm sao

có thể?



Đáng lẽ Lam Nhất Dương phải hận Mộc Như Lam mới đúng, thế nhưng hắn lại phát hoảng khi hay tin cô suýt chút nữa bị hại chết. Hắn

cứ mãi u u mê mê, đến lúc nhận ra tia sáng cuối cùng trong thế giới của

mình sắp vụt tắt thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ: cô vốn đã bất khả trói

buộc, vì hắn khẩn cầu nên mới tình nguyện tồn tại bên cạnh hắn, có điều

hắn lại quên rằng, ánh mặt trời có thể sưởi ấm người nhưng cũng có thể

tùy thời rời bỏ, không ai bắt ép được.



Lam Nhất Dương kéo lê thể

xác và tinh thần mỏi mệt về chỗ ngồi của mình, trong lớp chỉ còn lại mấy người trong nhóm Thái Sử Nương Tử.