Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 103 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Tảng sáng lúc ba giờ.



Mộc gia.



Tối qua Kha Uyển Tình đã gặp phải ác mộng, bà ta lại mơ thấy thi thể từ

trên trời rơi xuống, đầu người lăn đến bên chân bà ta. Thế nhưng trong

mơ, cái đầu kia không phải của Uông Cường mà là của Mộc Chấn Dương. Mộc

Chấn Dương chết không nhắm mắt, mặt mũi bê bết máu, ông ta nói, “Rất

nhanh sẽ đến lượt bà…”



“A!” Kha Uyển Tình choàng tỉnh ngồi bật

dậy, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên, như cảm nhận được thứ gì đó,

bà ta quay đầu sang bên, bất thình lình nhìn thấy một bóng dáng màu

trắng đang đứng lù lù trong ánh đèn tối mờ, Kha Uyển Tình lại một lần

nữa sợ hãi đến mức tim suýt ngừng đập.



“Mẹ làm sao vậy?” Bóng

dáng màu trắng vươn tay mở đèn, Kha Uyển Tình lúc này mới thấy rõ cảnh

vật xung quanh, cũng thấy rõ bóng trắng ấy chính là Mộc Như Lam.



Kha Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, một tay ôm lấy khuôn ngực đang phập phồng

dồn dập vì kinh hoảng quá độ, bà ta yếu ớt cất tiếng, “Là Lam Lam à…”



“Con nghe thấy tiếng mẹ gặp ác mộng, sao rồi ạ?” Mộc Như Lam lo lắng cúi

người nhìn Kha Uyển Tình, chiếc khăn sạch sẽ trong tay nhẹ nhàng lau đi

mồ hôi trên trán bà ta, “Gặp ác mộng gì vậy?”



Nhớ tới cảnh tượng

trong mộng, sắc mặt Kha Uyển Tình lại trở nên khó coi, bà ta bất chợt

vòng tay ghì chặt Mộc Như Lam vào lòng. Lần ấy, sau khi thi thể Uông

Cường từ trên trời rơi xuống, bà ta cũng đã ôm lấy Mộc Như Lam hệt như

thế này: tựa như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, tuyệt đối sẽ không bao

giờ buông tay.



Kha Uyển Tình ôm lấy Mộc Như Lam thì mới cảm thấy

dễ chịu hơn một chút, đứa con này có một khí chất đặc biệt làm người ta

rất yêu thích, thậm chí cả Kha lão gia tử cũng bỏ qua bà ta và hai đứa

con trai để chỉ nhận mỗi mình Mộc Như Lam. Điều này khiến bà ta ghen tị

và khó chịu, nhưng nghĩ tới những lợi ích mà Mộc Như Lam có thể mang đến cho mình, Kha Uyển Tình liền thả lỏng hơn một chút, vì vậy bà ta tuyệt

đối sẽ không buông tha Mộc Như Lam, nó chính là kho báu của bà ta, chừng nào bà ta vẫn chưa đào móc đến kiệt quệ thì người khác cũng đừng hòng

cướp đi! Bất luận kẻ nào cũng đừng hòng cướp đi!



Mộc Như Lam cúi

đầu nhìn Kha Uyển Tình, khóe miệng ôm lấy một nụ cười ôn nhu, bàn tay

nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã ẩm ướt vì mồ hôi lạnh, “Mẹ, không sao đâu,
tại có hơi đặc biệt.” Chu thị trưởng lên tiếng cắt ngang cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, ông ta thở dài, “Hai đứa nhỏ không bị phán tử hình

nhưng chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Con gái của tôi mới chỉ 15 tuổi, hơn

nữa lại không phải thủ phạm chính, có lẽ sẽ bị đưa vào trại cải tạo

thanh thiếu niên chịu khổ vài năm. Nhưng con ông bà đã là người trưởng

thành rồi, đã vậy còn xém hại chết hai người, nếu bọn họ tố cáo nó cố ý

giết người thì ít nhất cũng bị phán mười năm trở lên hay thậm chí là tù

chung thân.”



Kim phu nhân nghe Chu thị trưởng nói vậy thì lại rên xiết khóc kêu, “Con trai đáng thương của mẹ ơi hu hu hu… Ông trời thật

bất công, rõ ràng là lỗi tại con yêu tinh Mộc Như Lam, nếu nó không truy cứu thì làm gì đã ra nông nỗi này? Hu hu hu… Sao con yêu tinh đó không

chết phứt đi mà lại liên lụy con tôi hu hu hu…”



Kim phu nhân khóc đến nỗi trượt từ trên ghế sô pha xuống đất, Kim Bác Hùng khó xử kéo bà

ta đứng dậy, trong mắt hiện rõ sự ghét bỏ, mụ đàn bà này chỉ được cái

làm mất mặt ông ta! Nếu khi xưa kết hôn mụ không buộc mình phải thề độc

cả đời không được vứt bỏ mụ thì mình đã sớm đá bay mụ ta để tìm một

người vợ tuổi trẻ xinh đẹp hơn rồi.



Hai vợ chồng Chu thị trưởng

đồng loạt cau mày, thầm nghĩ đúng là cái hạng nhà giàu mới nổi có tiếng

trong ngành, trước khi phát tài thì chỉ là một lũ nhà quê vô văn hóa.



Kim Bác Hùng biết bản thân mình cũng chẳng lấy làm gì văn hóa, ông ta không có khả năng bày ra mưu kế cao thâm nên mới phải nhờ đến Chu thị trưởng

và Hoa Phương, “Bây giờ phải làm sao đây? Tuy con gái hai vị còn nhỏ thì sẽ không bị phán án quá nặng, nhưng hai vị cũng không đành lòng nhìn

con bé chịu khổ phải không?”



Chu thị trưởng không trả lời vấn đề

của ông ta mà chỉ nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm, con của ông bà cứ luôn

miệng bảo rằng Mộc Như Lam đã giết chết hai huynh đệ của nó, tâm lý Mộc

Như Lam có vấn đề, cô ta là kẻ biến thái.”



Kim Bác Hùng hơi giật

mình rồi cau mày gật gật đầu, đúng thế, nhưng vấn đề là, trên dao dọc

giấy cũng như bút máy chỉ có vân tay của Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao chứ

không hề có vân tay của Mộc Như Lam! Cứ như gặp quỷ!



“Bất kể chứng cớ ra sao, ông cứ bảo hai gia đình có con bị giết chuẩn bị kháng án đi.”



“Hả?”



“Tố cáo Mộc Như Lam tội giết người.” Chỉ cần Mộc Như Lam bị chẩn đoán chính xác là có vấn đề về tâm lý thì gã luật sư khôn khéo của bọn họ sẽ lập

tức có cách đẩy Mộc Như Lam vào bệnh viện tâm thần, khi đó Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã cũng lắm cũng chỉ bị giam một thời gian ngắn rồi sẽ được

thả ra.