Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 102 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Ánh mắt khinh thường
tựa như tia laser đâm Bạch Tố Tình thủng lỗ chỗ, thế nhưng cô ta không
thể chạy trốn, không thể nhận thua, cô ta muốn mặt dày cho tới cùng,
bằng không sẽ mất hết tất cả!
Chu Nhã Nhã nói đúng, Bạch Tố Tình, tâm cơ đủ sâu, tính tình đủ ẩn nhẫn, không thật thông minh nhưng cũng
chẳng quá ngu xuẩn, chỉ là người thông minh hơn cô ta cũng có rất nhiều.
Bảo vệ giữ cổng hết nhìn Lưu Bùi Lực rồi lại nhìn Chu Cảnh Chi, hắn đang
lúng túng không biết nên xử lý thế nào thì Lê Dương chợt lên tiếng, “Gọi điện thoại hỏi hội học sinh đi.” Lê Dương nghi ngờ có thể giữa Bạch Tố
Tình và Mộc gia đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì sao cô ta lại chật vật đến nỗi không có đồng phục để mặc như vậy được. Khi không có hoạt
động gì, học sinh muốn vào học viện Lưu Tư Lan thì phải mặc đồng phục
Lưu Tư Lan, đây là một quy định thép mà ai ai cũng biết.
Bàn Tử
lập tức tỉnh ngộ, vội lấy điện thoại treo bên thắt lưng gọi tới hội học
sinh. Tất nhiên hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam không ở đó, nếu việc lớn việc nhỏ gì cũng đưa cho Mộc Như Lam xử lý thì những người khác
trong hội học sinh có để làm gì? Vì vậy ở đầu dây bên kia là phó hội
trưởng Thư Mẫn.
“A lô? Phó hội trưởng à? Đây là cổng học hiện,
tôi là bảo vệ giữ cổng Bàn Tử, ở đây đang xảy ra chút chuyện, có một
người không mặc đồng phục tên Bạch Tố Tình nói mình là em gái hội
trưởng, muốn đi vào tìm hội trưởng, việc này phải xử lý như thế nào?”
Hơi thở Bàn Tử khá tốt, giọng nói lại rất lớn.
Bạch Tố Tình nghe
Bàn Tử nói ba chữ “phó hội trưởng” thì thầm vui mừng trong bụng, nhất
định người hắn gặp là Thư Mẫn, nếu là Thư Mẫn thì tuyệt đối không thành
trông rất cần người che chở. Nào ngờ bây giờ Thư Mẫn lại nói cô ta bị
đuổi học vì tác phong bất chính hành vi bất lương! Thay vì Bạch Tố Tình, tên thư sinh cổ hủ đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng ngôi trường mà
mình đã học suốt mười năm. Học viện Lưu Tư Lan sẽ không tùy tiện khai
trừ học sinh, phải biết rằng trong học viện cũng có một số thành phần
bất lương thích đánh nhau gây sự, nhưng chỉ cần không làm quá mức thì sẽ không đến nỗi bị đuổi học tuyệt tình như vậy, trừ phi cô ta đã thật sự
gây ra chuyện xấu mờ ám nào đó để bị học viện phát hiện.
Cho nên, học viện Lưu Tư Lan đuổi học Bạch Tố Tình, cũng đồng nghĩa với đưa ra
một thông báo ép chết cô ta, bởi sẽ chẳng ai cho rằng học viện Lưu Tư
Lan làm sai cả.
Lưu Bùi Lực cảm thấy hành vi vừa rồi của mình
thật đúng là ngu xuẩn. Bị lãnh một cái tát vô hình ngay trước đám đông,
người cổ hủ tâm cao khí ngạo luôn rất coi trọng thể diện, cho nên Lưu
Bùi Lực càng lúc càng giận Bạch Tố Tình, quyết định phớt lờ sự cầu xin
của cô ta mà tiêu sái quay lưng bước vào trường học. (MDL: Haiz, mặt
người cứ như tờ giấy, thích lật là lật, tuy rằng ở đây nó lật đúng cách)
Bạch Tố Tình ngồi bệt dưới đất, ánh mắt dại ra mờ mịt, cô ta nhìn những
người đang vào vào ra ra, nhìn những ánh mắt khinh bỉ và nhạo báng, nghe tiếng Bàn Tử hùng hùng hổ hổ bảo mình cút đi, cô ta cảm thấy tôn nghiêm như bị giẫm đạp xuống bùn đất, toàn bộ cố gắng trước nay trong phút
chốc đã hóa công dã tràng, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn biến cô
ta trở thành kẻ dối trá vĩnh viễn không thể trở mình ở học viện Lưu Tư
Lan...
Mà tất cả là lỗi của ai?
Lại một lần nữa nhớ đến cái cô gái được bao người sủng ái, Bạch Tố Tình liền ghen tị đến phát điên!