Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 113 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Lưu Miên quăng quà lên trên chiếc giường lớn mềm mại, sắc mặt cô ta tối sầm, tiệc sinh nhật đang diễn ra tốt đẹp, không dưng lại bị tên Mặc Khiêm Nhân kia làm mất vui!
Cô ta nặng nề phỉ nhổ hai lượt, sau đó mới nhìn về phía đống quà, trong đấy có một hộp quà bọc giấy kẻ sọc màu xanh lá. Mộc Như Lam từng nói sẽ tặng một thứ mà cô ta cực kì mong muốn, nhưng kỳ thật chính Lưu Miên cũng quên bẵng là cô ta đã nói mình muốn cái gì, cô ta thuộc tuýp người dễ dãi có mới nới cũ. Dù gì đi nữa, nếu đã là quà do Mộc Như Lam tặng thì hẳn sẽ không phải thứ tầm thường.
Xé giấy bọc quà, Lưu Miên háo hức mở hộp, thế nhưng đập vào mắt cô ta lại là một chiếc đồng hồ đeo tay, tâm trạng lập tức tệ đi, “Đây là cái gì?” Lưu Miên chán chê cầm lên lật qua lật lại, không phải Cartier cũng chẳng phải Tiffany, căn bản chỉ là một món đồ tạp nham vô giá trị!
Lưu Miên nhíu mày, bực tức ném đồng hồ vào thùng rác, thiện cảm với Mộc Như Lam cũng theo đó mà biến mất sạch sành sanh. Cho dù không phải là thứ cô ta thực sự muốn có thì ít ra cũng phải là hàng cao cấp chứ? Cái loại quà này may ra chỉ có cô ta lúc bé mới ưa thích, còn bây giờ, nó hệt như đang nhắc nhở cô ta, nếu không có Hoắc Á Lận thì hiện tại cô ta chính là hạng người bần cùng rách rưới, tuổi gì mà đòi làm pháp y với con em nhà giàu!
Lưu Miên nhìn sang đống quà, chợt thấy một hộp quà màu đỏ tương đối nổi bật, thầm nghĩ Bạch Tố Tình như thế thì chắc cũng chẳng tặng được thứ gì hay ho. Cô ta vốn định trực tiếp ném đi nhưng lại không nhịn được tò mò, vì vậy liền xé mở, cùng lắm thì lại tiếp tục ném vào thùng rác.
Có điều Lưu Miên không ngờ thứ Bạch Tố Tình tặng sẽ là một món đồ chơi, hơn nữa trông qua cũng biết là một món đồ chơi cao cấp. Lưu Miên ngạc nhiên nhìn con rắn nhỏ màu xanh lá cây vừa lấy ra khỏi hộp quà, thân rắn được hình thành từ nhiều khối lập phương nhỏ kế tiếp nhau, hình như có vài đốt rỗng ruột, nếu mở ra có lẽ sẽ nhận thêm bất ngờ. Con rắn nhỏ mỉm cười, hai bên má là hai vòng xoắn ốc đo đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Đồ chơi có loại đắt loại rẻ, mà thứ cô ta cầm trên tay chắc chắn không phải hàng rẻ tiền.
Thật ra thứ trong hộp quà màu đỏ mới là món quà Mộc Như Lam tặng Lưu Miên, còn trong hộp quà màu xanh lá chỉ là thứ mà Bạch Tố Tình tùy tiện mua, cô ta đã đánh tráo hai món quà hòng khiến Lưu Miên sinh ra thiện cảm rồi giúp cô ta nói chuyện với Hoắc Á Lận, một người đàn bà cao cao tại thượng luôn khinh thường kẻ dưới.
Rõ ràng Bạch Tố Tình đã đi đúng bước, Lưu Miên thật sự rất thích món quà này.
Mặc Khiêm Nhân lại trầm mặc hồi lâu, “Được rồi, chúng ta thảo luận vấn đề khác bổ ích hơn.”
“Hả?” Mộc Như Lam hứng thú sục sôi.
“Lúc em giết chết hai người kia, trên tay đeo thứ gì đó nên hung khí mới không có dấu vân tay của em, đúng không?”
Khóe miệng Mộc Như Lam cong lên, nụ cười dịu dàng xinh đẹp, “Đúng vậy.”
Rất có khả năng thứ đó đã bị đốt đi. Lúc ấy lửa mới chỉ cháy một chút vào bên trong kho hàng, như vậy thứ đó nhất định phải rất mỏng rất nhẹ, hơn nữa phải dễ dàng bắt lửa, thậm chí còn khó thấy bằng mắt thường khi đeo trên tay, nếu không thì Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao đã chẳng ngu ngơ không hiểu tại sao trên mặt dao lại không có dấu vân tay của Mộc Như Lam.
“Là túi plastic trong suốt à?” Mặc Khiêm Nhân nghĩ, trong hoàn cảnh đó thì chỉ có túi plastic trong suốt mới có vẻ khả thi.
“Ha ha... Cũng gần như vậy.” Mộc Như Lam cười thành tiếng, khóe mắt nhẹ khơi chút tà khí, tựa như một thiên sứ đang đùa bỡn ác ma, “Là bao cao su ấy mà.”
Lúc ấy trên chiếc xe, ngoại trừ dao rọc giấy và bút máy, còn có cả một hộp Durex.