Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 114 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Mặc Khiêm Nhân bỗng lặng đi, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cuối giường, hắn nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, nào ngờ đáp án lại là “bao cao su”... Đeo bao cao su vào mười đầu ngón tay sao? Dẫu biết rõ cô làm vậy là để giết người, vì sao hắn vẫn cảm thấy hành vi này thật quá... mập mờ?



Nhưng Mặc Khiêm Nhân rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đôi mắt liền trở nên thâm trầm. Bỏ qua vẻ bề ngoài, mọi người hẳn sẽ dễ dàng nhận ra bản chất sâu hơn, tỉ như, Mộc Như Lam đã tính toán tất cả từ đầu tới đuôi.



Thời điểm chuẩn bị giết người, cô đã biết phải giấu đi vân tay của mình, có thể ngay từ đầu cô đã nghĩ đến việc bọn Kim Bưu Hổ sẽ tố cáo cô để trả đũa. Lúc kẹt trong kho hàng và đối mặt với cái chết, cô vẫn nhớ tháo bao cao su trên tay xuống thiêu hủy. Dưới tình cảnh như vậy mà cô vẫn không buông tha cho khả năng mình sẽ được cứu sống. Vô số các khả năng có thể xảy ra, cô đều tính tới. Cái cách mà cô tiến từng bước đến ngày hôm nay giống hệt như chơi cờ: đi một bước, nhìn trăm bước.



Có lẽ hắn đã lầm rồi, đầu óc Mộc Như Lam không hề ngu xuẩn, thậm chí còn có thể nói là hoàn toàn sánh ngang với đám biến thái trong nhà tù của hắn.



Mộc Như Lam bỗng nhiên lên tiếng, “Di động báo có cuộc gọi đến, Khiêm Nhân chờ một chút nhé.”



Mộc Như Lam dứt lời liền nhận cuộc gọi từ một người khác. Mặc Khiêm Nhân nhìn di động của mình, hắn không ngắt máy, im lặng chờ Mộc Như Lam quay lại.



Người gọi là Bao thúc.



Bao thúc nghi ngờ nhìn Bạch Tố Tình cầm chìa khoá hắc ốc của Mộc Như Lam, biệt thự của Mộc Như Lam ngay cả Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm cũng không được vào, làm sao có thể đột nhiên cho một cô gái xa lạ đi vào, huống chi lại còn cho cô ta chìa khóa? Vì đảm bảo an toàn, Bao thúc ngăn Bạch Tố Tình lại rồi gọi điện thoại cho Mộc Như Lam, nghe thấy đầu kia bắt máy, Bao thúc nói, “Tiểu thư, có vị tiểu thư tên Bạch Tố Tình nói muốn vào biệt thự của tiểu thư, chuyện này...”



Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt phản chiếu đôi mắt bỗng cong lên của Mộc Như Lam, “A, cái chìa khóa là cháu đưa cho em ấy đấy Bao thúc.”



Bao thúc thoáng kinh ngạc, “Vậy ý của tiểu thư là...”



“Không sao đâu, nếu em ấy muốn vào đó ở thì cứ để em ấy vào đi.”



“Ôi, được rồi.” Bao thúc cúp điện thoại, nhìn cô gái đang bị lạnh đến run người, thoạt nhìn rất là tội nghiệp, ông mở cửa sắt, “Cô vào đi thôi, chú ý đừng tùy tiện động tay động chân vào đồ đạc trong phòng, hỏng đồ là không tốt đâu.”
Vì vậy cô ta lại nằm xuống, bịt lỗ tai vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào giấc ngủ, thế nhưng tiếng lạch cạch kia cứ như âm thanh gọi hồn luẩn quẩn quanh lỗ tai, căn bản là không cách nào ngủ nổi. Vài phút sau, Bạch Tố Tình nhận mệnh xốc chăn lên, kiên trì sờ soạng mò mẫm đi đến nơi phát ra âm thanh, mẹ nó, không phải chỉ là đóng cái cửa sổ thôi sao? Cô ta còn sợ gặp quỷ chắc? Thật phiền muốn chết!



Bạch Tố Tình mở cửa đi ra ngoài, lần theo vách tường chậm rãi tiến về phía căn phòng ở tận cùng hành lang, chỉ chốc lát sau đã đụng đến một cánh cửa, cô ta cắn cắn môi, chầm chậm đẩy ra, quả nhiên nghe thấy âm thanh lạch cạch lạch lạch lạch cạch lớn hơn, chính là bắt nguồn từ căn phòng này.



Bạch Tố Tình từ từ bước vào, cô ta đi sát vào tường để tránh đụng phải thứ gì đó có khả năng tồn tại giữa phòng, ở khúc quẹo góc phòng, Bạch Tố Tình cảm giác được xúc cảm trên tay mình thay đổi, không phải mặt tường mà là mặt gỗ bóng loáng, trên đó còn có cả hoa văn mỹ lệ, chắc hẳn là tủ gỗ? Bạch Tố Tình không suy nghĩ nhiều, cô ta muốn nhanh nhanh dẹp đi thứ âm thanh phiền lòng kia rồi trở về ngủ một giấc thật ngon.



Mò mẫm đi qua tủ gỗ tới trước cửa sổ đối diện với cửa phòng, cô ta đưa tay lên sờ, như thể sờ phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, toàn thân cô ta đột nhiên cứng đờ, trong bóng đêm, đôi mắt kinh hoảng trợn to...



Cửa sổ này...



Đang đóng!



Lúc nhìn từ bên ngoài, cô ta nhớ rõ phòng này chỉ có một cửa sổ, cửa sổ đang đóng, mà bên tai vẫn là âm thanh lạch cạch lạch cạch truy hồn người, hơn nữa không biết có phải vì tâm lý sợ sệt hay không, cô ta cảm thấy âm thanh kia hình như đang càng ngày càng gần, trên cổ bỗng nhiên lạnh...



“A a a a a a!” Bạch Tố Tình hoảng sợ thét toáng lên, đột ngột né tránh như thể sau lưng mình có cái gì, cô ta bất cẩn đụng rầm vào cánh cửa tủ gỗ, vì cú va chạm này, một cánh cửa lặng lẽ bật ra, có vật gì đó rớt xuống dưới, vỗ thật mạnh vào vai Bạch Tố Tình.



Xuyên qua lớp vải mỏng manh, Bạch Tố Tình cảm nhận rõ ràng đó là một bàn tay người, lạnh băng và cứng ngắc, giống như dùng sáp làm ra, hoặc là, tay của người chết.



“A a a a a quỷ a! A a a a...” Bạch Tố Tình sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng lảo đảo chạy ra khỏi phòng, đầu óc khiếp đảm đến trống rỗng, chỉ biết là phải nhanh chóng rời khỏi căn nhà quỷ quái này, cô ta tựa như một con ruồi bay vô định, hoảng loạn va chỗ này, đập chỗ khác, bước cuối cùng bị hẫng, từ cầu thang lăn luôn xuống tầng một.



Nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh, bởi vì trên sàn trải thảm nên Bạch Tố Tình lăn xuống cũng không ngã tới ngất đi, cô ta mang theo một thân đau đớn cộng thêm trái tim suýt ngừng đập vì hoảng sợ, hớt hải đứng dậy chạy thục mạng ra khỏi hắc ốc...