Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 12 : Muốn giữ độ tươi

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Mộc Như Lam hơi vén

rèm cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Mặc Khiêm Nhân đang rời đi. Khẽ cười

nhạt, cô buông rèm xuống, đi đến chỗ sô pha xách chiếc ba lô màu đen của mình lên. Nhẹ nhàng kéo khóa, Mộc Như Lam lấy từ trong bao kẹo ra một

cuộn vải dài, và một lọ Formalin*.



*Formalin: hợp chất hóa học dùng để ướp xác.



Cô chậm rãi lên lầu, vui vẻ ngâm nga một bài hát không tên nhưng rất êm tai.



Trong căn phòng tối om ở lầu 3 đã không còn tiếng động, hay nói đúng hơn là đã quá mệt mỏi.



Mộc Như Lam bật đèn, tủ gỗ lớn màu đỏ sậm liền được chiếu sáng, lộ ra hoa văn hoàng gia tinh xảo.



Cô đi đến cánh tủ chính giữa, đang định mở thì đột nhiên di động reo lên.

Cô đành lùi lại hai bước, đưa lưng về phía cảnh tủ kia rồi bắt máy, gọi

điện đến chính là Mộc Như Sâm.



Giọng Mộc Như Sâm không giấu được sự giận dữ, “Chị! Chị đang ở đâu thế? Sao còn chưa về?”



Mộc Như Lam mỉm cười, “Có chuyện gì à?”



“Có cảnh sát tìm tới nhà, bảo là nghi ngờ Lâm dính líu đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ, thật hết chỗ nói!”



Mộc Như Sâm vừa dứt lời, cánh tủ gỗ sau lưng Mộc Như Lam đột nhiên chậm rãi mở…



Lộ ra thân hình một cô gái trẻ, cô ta cúi đầu, mái tóc nhuộm vàng che

khuất gương mặt. Cả người cô ta trần trụi, cánh tay dang sang hai bên,

hợp với bả vai thành một trục ngang, khuỷu tay vô lực rũ xuống một góc

90 độ. Sợi tơ màu xanh gắt gao quấn quanh, in lên làn da nhợt nhạt từng

vết lằn đỏ tươi rồi cố định ở đỉnh tủ. Bởi vì máu không lưu thông mà

cánh tay dần trở nên tím tái, hai chân cô ta cũng bị sợi tơ buột chặt,

thoạt nhìn không khác gì một con rối dây.



Người này, không phải là Kim Mạt Lỵ đang bị mất tích đó sao?



Mộc Như Lam cúp máy, xoay người đối diện với Kim Mạt Lỵ, tay nâng đầu cô ta lên. Sắc mặt Kim Mạt Lỵ trắng bệch, miệng bị băng keo bịt kín, cô ta

dùng đôi mắt vừa oán hận vừa sợ hãi nhìn Mộc Như Lam chằm chằm.



Nụ cười của Mộc Như Lam vẫn dịu dàng như cũ, cô xé mở miếng băng keo trên

miệng Kim Mạt Lỵ, dùng khăn vải đã được tẩm ướt bằng Formalin nhẹ nhàng

lau người của Kim Mạt Lỵ, “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo tồn thân thể của cô
mẹ dành cho mình bị người kia đoạt đi mất.



Không ngờ, Mộc Như

Lam chẳng những không bực mà còn rất vui vẻ, nói cô trước giờ vẫn luôn

muốn có một đứa em gái, hơn nữa còn ngỏ ý muốn cùng Kha Uyển Tình ra

ngoài mua vài vật gia dụng cho em gái mới. Con gái mình từ nhỏ đã hiểu

chuyện, nhiệt tình hoan nghênh Bạch Tố Tình như thế, hai vợ chồng Kha

Uyển Tình phải nói là vô cùng thỏa mãn cùng tự hào, con gái họ thật sự

tốt không ai sánh bằng, quả là niềm kiêu ngạo của bọn họ.







Lục gia.



Lục Tử Mạnh tính rủ bạn tốt ra ngoài ăn chơi một phen, kết quả là vừa vào

phòng của Mặc Khiêm Nhân thì liền nhìn thấy một đống ảnh chụp đặt trên

giường, nhất thời buột miệng, “Tôi nói này, cậu có cần phải điều tra

người ta như thế không? Vẫn còn nghĩ rằng em ấy là biến thái?”



Trên giường, toàn bộ đều là ảnh chụp Mộc Như Lam!



====



Kích thích chưa, sợ hãi chưa =))



Phòng trường hợp lối edit của mình không được trôi chảy làm các bạn khó hiểu, hoặc là các bạn đọc mấy ngày rồi quên nên mình giải thích diễn biến

chương 10, 11, 12 luôn:



Có 2 đứa nhỏ lẻn vào biệt thự xám của Mộc

Như Lam. Kim Mạt Lỵ bị nhốt trong tủ lục đục gõ cầu may có người nghe mà cứu, bọn nhỏ nghe thấy, chạy tới định coi, chưa kịp mở tủ thì đã bị Mộc Như Lam hù sợ đến hét lên. Kim Mạt Lỵ vừa mới im lặng được một chút,

nghe tiếng hét là lại đập tủ cầu cứu rầm rầm, nhưng Mộc Như Lam đã kéo

bọn nhỏ rời đi, vậy nên Kim Mạt Lỵ đập mệt thì bỏ cuộc, Mộc Như Lam tiễn bọn nhỏ vê rồi đi đến bôi formalin lên người Kim Mạt Lỵ như thường lệ.



Vậy thôi à.



Bạch Tố Tình trong truyền thuyết sắp lên sàn rồi, mình đang phân vân không

biết nên chọn đại từ "ả" hay là "cô ta". Bạch Tố Tình mới chỉ 14 tuổi,

gọi "ả" thì nghe già quá, nhưng gọi "cô ta" lại không phản ánh đủ độ

đáng ghét, ý của các bạn thì sao?