Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 13 : Yêu là phải truy đuổi
Ngày đăng: 10:57 30/04/20
Mặc Khiêm Nhân đứng
trước cửa sổ, nắng sớm tinh khôi đậu trên tấm thảm nhung dưới chân hắn,
hắt lên từng vầng sáng nhu hòa. Hắn đứng đó, cả người ngập trong nắng,
mắt đeo một cái kính viền vàng, trên thân hình trần trụi tái nhợt là vết sẹo lồi tinh tráng, đôi chân dài được chiếc quần tây đen che đi. Trên
tay, Mặc Khiêm Nhân cầm ảnh chụp của Mộc Như Lam.
Trong một giây
đó, Lục Tử Mạnh cảm thấy bạn tốt của mình không phải đang tra án mà là
đang ngắm hình người yêu, hắn cũng không phải bác sĩ tâm lý tội phạm
danh tiếng ở California, mà là một tên tình nhân biến thái!
Mặc
Khiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt
trời như được phủ thêm một tầng viền vàng, cực kì đẹp mắt. Cho dù đã làm bạn tốt nhiều năm, Lục Tử Mạnh vẫn vô thức đứng khựng lại.
“Không biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi.
Nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, khịt mũi khinh bỉ, “Lúc nào cậu cũng bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy.”
“Với cậu thì cần gì phải tỏ vẻ”, thấy Lục Tử Mạnh đi đến trước giường định
cầm ảnh chụp lên, Mặc Khiêm Nhân liền nhíu mày, “Không được đụng vào!”
Lục Tử Mạnh giật mình, thu tay về, “Sao thế? Trên đó có dấu vân tay quan trọng cần kiểm tra sao?”
“Tóm lại là cậu không được đụng vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo, trở lại giường thu dọn đống ảnh.
Lục Tử Mạnh đứng một bên nhìn, chợt kêu to, “Trời! Cậu có cả ảnh chụp lúc nhỏ của em ấy?!”
Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý, Lục Tử Mạnh đành xấu hổ sờ sờ mũi, “Ra ngoài chơi không?”
“Không rảnh.”
“A!”, mất hết cả hứng.
“Tôi đâu có nói tới đây để đùa?”, giọng nói Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, hắn đem đống ảnh đã sắp xếp cẩn thận bỏ vào bì trong suốt.
“Nhưng mà vụ án này quá hoang đường cậu có biết không?”, Lục Tử Mạnh lại khịt
mũi khinh bỉ, “Mộc Như Lam người ta là học sinh giỏi toàn diện, không
gây thù với ai, cũng không có tiền án tiền sự gì, làm sao cậu có
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hai ngày sau là kỉ niệm ngày thành lập trường
nên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường. Thứ bảy là ngày
nghỉ, hầu hết học sinh đều mong sớm hoàn thành để có thể về nhà. Hội
trưởng hội học sinh Mộc Như Lam còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từ
sớm đã có mặt.
Khoảng giữa trưa, Mộc Như Sâm lo lắng chạy vào văn phòng hội trưởng, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Mộc Như
Lam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, mà em
chưa kịp chuẩn bị gì cả!”
“Vậy em muốn thế nào?”
Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà đi, nhé, chị~”
“Thật hết cách với em”, Cô lắc đầu nhưng miệng vẫn cười cưng chiều.
Mộc Như Sâm tựa vào bàn ngắm chị mình xếp lại đồ đạc vào túi, con ngươi có
chút si mê mơ màng, đến khi Mộc Như Lam gọi một tiếng thì cậu mới hoàn
hồn, vui vẻ nắm tay Mộc Như Lam không rời, “Đi thôi, dạo phố với em đi,
lâu lắm rồi không được cùng chị đi chơi!” Nhất là từ sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh.
Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính đi.”
“Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, đi chơi cùng chị gái nhà mình mới là chuyện chính!
“Chọn quà chứ sao, bộ em không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à?”
“A, có chứ!”, Mộc Như Sâm lúc này mới nhớ ra, mỹ thiếu niên cũng không thèm để ý rằng trong nháy mắt vừa rồi bản thân đã quên mất Chu Nhã Nhã, lại
bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để cô ấy cảm động mà đồng ý trở
thành bạn gái của cậu.
====
Ý của Mặc Khiêm Nhân ở đoạn cuối
đại khái là: có những tên tội phạm biến thái thích dùng vẻ ngoài hiền
lành vô hại để gạt người, Mộc Như Lam cũng nằm trong số đó.