Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 14 : Đây là thiên sứ

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Thứ bảy, người đến

người đi trên đường luôn đông đúc hơn mọi khi, Mộc Như Sâm sợ lạc mất

chị, nắm chặt tay cô không rời. Cặp nam thanh nữ tú bước đến đâu, người

đi đường quanh đó lại không khỏi ghé mắt liếc nhìn, trong lòng nghĩ, quả là một cặp đôi xinh đẹp.



Vì mục đích là chọn quà sinh nhật nên

hai người chủ yếu chỉ dạo quanh các hàng bán tặng phẩm. Dọc đường đi,

Mộc Như Sâm liên tục quên mất mục đích này, cứ không ngừng lôi kéo Mộc

Như Lam, đến độ kéo vào một cửa hàng thời trang. Mộc Như Sâm nhìn vào bộ trang phục trên người ma-nơ-canh, kích động nói: “Chị, chị mà mặc cái

áo này thì sẽ đẹp lắm cho mà xem!”



Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn

giá tiền, tận ba ngàn tám trăm nhân dân tệ. Mặc dù ở nhà cũng có vài bộ

có giá trị xấp xỉ như thế, nhưng bọn họ vẫn còn là học sinh, tiền tiêu

vặt có hạn, hơn nữa quần áo cô vẫn còn rất nhiều, không định mua thêm.



“Chị, chị cứ đi thử đi, em chắc chắn nhìn rất đẹp!”, Mộc Như Sâm hệt như con

chó nhỏ, hai mắt sáng lên nhìn cô, ý đồ lấy lòng quá rõ ràng, nhưng lại

vô cùng đáng yêu. Nhân viên cửa hàng bên kia che miệng cười khẽ, thật là một đôi tình nhân khiến người ta ghen tị.



Mộc Như Lam đành gật đầu, vừa mới đưa tay định lấy bộ trang phục kia thì bị một bàn tay khác nhanh hơn giành trước.



“Nhã Nhã, cậu nhìn nè, bộ này rất hợp với cậu!”, Cô gái cầm quần áo hưng phấn vẫy tay với một người đứng cách đó không xa.



Mộc Như Sâm thấy thế, đôi mày nhất thời chau mày, “Này, làm gì vậy hả? Rõ ràng là chúng tôi chọn nó trước.”



Cô gái kia lúc này mới để ý đến hai chị em bọn họ, có hơi kinh ngạc, “Đây

không phải là Mộc Như Sâm hôm trước mới nói muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã

sao?”, Cô ta liếc nhìn Mộc Như Lam , trào phúng nói, “Vậy mà trong chớp

mắt đã chạy đi mua quần áo cùng đứa con gái khác. Chậc chậc, Nhã Nhã,

cậu thấy chưa, tớ đã nói tên này không phải là thứ tốt mà. Bề ngoài đẹp

mắt, nhưng cũng chỉ là kẻ mặt người dạ thú, dễ dàng bị hồ ly tinh quyến

rũ.”



Cô gái này không phải học sinh ở Lưu Tư Lan học viện, hoàn

toàn không biết Mộc Như Lam. Cô ta nhận ra Mộc Như Sâm là vì thời điểm

mà cậu nói rằng muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã, cô ta cũng có mặt.


Mộc Như Lam nghĩ nghĩ, “Hay là đem bộ quần áo trong cửa hàng kia tặng Chu Nhã Nhã đi?”



Vừa nghe, Mộc Như Lam lập tức nhảy dựng lên, “Không được, bộ đó hợp với chị hơn.” Trong mắt Mộc Như Sâm, Mộc Như Lam mặc cái gì cũng đẹp hơn tất cả mọi người.



“Thế… hay là chị giúp em gấp sao, em đem tặng con bé?”



“Cái gì? Sao do chị tỉ mỉ gấp ra làm thế nào có thể tùy tiện đem tặng? Không được không được, đó là của em!”



Mộc Như Lam bất đắc dĩ, cưng chiều véo mũi cậu, “Thằng nhỏ này, không phải

em muốn theo đuổi bạn gái sao? Chị chị chị… bộ em chưa dứt sữa à?”



Mộc Như Sâm cầm hai tay Mộc Như Lam áp lên má mình, cực kì hưởng thụ, “Bạn

gái làm sao quan trọng bằng chị?” Chị mới là quan trọng nhất.



“Vậy sao?”



“Chuyện đương nhiên!”



Mộc Như Lam cười đến là vui vẻ, vậy sao? Chị là quan trọng nhất sao? A, em

trai thật đáng yêu, đứa em trai trong lòng chỉ có chị thật sự rất đáng

yêu. Nhớ lại Mộc Như Sâm ở kiếp trước, ánh mắt lạnh như băng như kiếm,

độc ác khoét từng miếng trên trái tim cô. Khi đó Chu Nhã Nhã nói một là

một, nói hai là hai, mỗi lần nhớ lại đều khiến máu khắp người cô sôi

trào lên, khát khao đem bọn họ chế thành con rối.



Nhưng mà, cô

sống lại, nếu mà đem hận thù kiếp trước đổ hết lên đầu người kiếp này

thì dường như cũng không tốt cho lắm. Nhìn đi, em trai đáng yêu như con

chó nhỏ, giả sử cô vươn tay về phía nó, không chừng nó sẽ hưng phấn liếm lên? Cho nên, em trai à, em trai đáng yêu bị chị gái biến thái thuần

dưỡng thành chó ngoan à, nếu có một ngày cưng cắn chị, chị sẽ dùng

phương pháp đặc biệt biến thái đem cưng chế thành rối đấy. Như vậy, cưng sẽ mãi mãi không thể cắn người, và cũng mãi mãi ở cạnh chị.



Mộc

Như Lam cười nhu hòa, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dịu dàng

hôn lên hai má cô. Cả người cô ngập trong nắng, khách trong tiệm thỉnh

thoảng lại quay sang trầm trồ, có một đứa bé còn kéo kéo bàn tay của mẹ, “Mẹ, nhìn xem, thiên sứ kìa.”