Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 15 : Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Hai chị em ăn tối ở

ngoài, sau đó Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan các mua canh gà

rồi cùng nhau tới bệnh viện. Mộc Như Sâm biết chị gái muốn đi thăm cái

tên khốn Lam Nhất Dương thì sắc mặt rất xấu, nhưng cậu lại lo cô bị

người kia bắt nạt hay gì, thế là lập tức theo cô tới phòng bệnh.



Lúc họ đến, Lam Nhất Dương đang nằm trên giường xem tivi, miệng ngon lành

nhai táo. Khi thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào, quả táo trên tay liền rớt

xuống, lòng bàn tay lại vô cớ đổ một tầng mồ hôi. Mộc Như Sâm nhìn toàn

bộ phản ứng đáng khinh của hắn, sắc mặt càng lúc càng xấu.



“Sao bây giờ mới đến…” Câu nói bị bỏ lửng ngay khi Lam Nhất Dương phát hiện bóng dáng của Mộc Như Sâm sau lưng Mộc Như Lam.



Thù đã kết thì tất nhiên không dễ gì biến mất, Mộc Như Lam cũng biết con

trai có cách giải quyết ân oán của con trai, cô không nhiều lời làm gì,

chỉ lặng lẽ đem canh gà đặt ở cạnh giường Lam Nhất Dương, “Anh chưa ăn

gì sao?”



Lam Nhất Dương nhìn vẻ mặt đen sì của Mộc Như Sâm, hắn giảo hoạt mở miệng, “Chưa ăn, tay tôi bị như vậy thì làm sao mà ăn.”



“Thế mấy hôm nay anh ăn kiểu gì?”



“Tất nhiên là có người đút cho tôi,” Mặt Mộc Như Sâm ngày một đen lại, Lam

Nhất Dương nhìn mà sướng cả người, “Cũng may cô đến đúng lúc, tôi sắp

chết đói đến nơi rồi, mau đút cho tôi đi,” Hắn há miệng, muốn Mộc Như

Lam đút canh gà.



Mộc Như Lam liếc bàn tay bị bó bột cùng thân

hình đây băng vải của hắn, cô gật đầu, cầm thìa lên đút. Mộc Như Sâm

thấy thế thì lập tức xù lông, “Chị!”



“Sao vậy?”



Mộc Như

Lam kề muỗng cháo lên môi rồi phù phù thổi, sau đó đút cho Lam Nhất

Dương. Chàng trai vốn đang nham hiểm cười khẩy bỗng dưng đỏ hồng hai má, miệng khó khăn nuốt cháo.



Mộc Như Sâm nhìn cảnh này mà trong

lòng tức tối. Trước khi cậu được bảy tuổi, Mộc Như Lam vẫn thường xuyên

dỗ cậu ăn cơm, chẳng biết từ khi nào mà cô không còn làm như vậy nữa.


Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều chuyện khiến bà

không vui, duy chỉ có Mộc Như Lam làm bà hoàn toàn hài lòng, chỉ có đứa

con gái thông minh này luôn giúp bà nở mày nở mặt.



Cả hai lên khu đồ gia dụng ở trên tầng bốn, Mộc Như Lam cầm một cái túi nhỏ màu tím

nhạt lên, hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào? Hương hoa oải hương tự nhiên, liệu

em ấy có thích không?”



“Nhất định con bé sẽ rất thích, làm sao

không thích cho được? Đồ do bảo bối của mẹ chọn luôn là tốt nhất,” Kha

Uyển Tình đã cưng chiều Mộc Như Lam đến độ dù cô có tát người bà cũng sẽ bảo là tốt.



Nụ cười trên miệng Mộc Như Lam rạng rỡ hơn hẳn, đôi

mắt cô híp lại vui vẻ, như hai vầng trăng lưỡi liềm, “Toàn bộ mình đều

dùng hoa oải hương được không mẹ? Hương rất thanh mát, giúp dễ ngủ, em

ấy lúc trước sống ở nước ngoài, có thể không quen múi giờ ở đây.”



“Được.”



Ở đằng xa, có người tách tách bấm máy ảnh, bắt lấy nụ cười của thiên sứ hạ phàm.







Vào thời điểm Mộc Như Sâm trở về, trong nhà chỉ có Mộc Như Lâm. Mộc Như Lâm ngồi trên sô pha, mắt đeo một cặp kính đen hơi cũ. Cậu nhìn đống túi

trên tay Mộc Như Sâm, “Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đến vậy à?”



“Đừng có giỡn, chỗ này là cho chị Lam,” còn cả bó hoa lớn đang để trên chiếc

xe đua cậu thích nhất nữa, làm sao có thể đem tặng toàn bộ cho Chu Nhã

Nhã? Vớ vẩn.



Tròng mắt Mộc Như Lâm xẹt qua một tia sáng kì dị, “Anh chưa mua gì cho Chu Nhã Nhã sao?”



“Không biết phải mua cái gì, mai tính tiếp, phiền.”



Không biết mua cái gì để tặng cô gái trong mộng, vậy mà lại mua cho chị mình hết món này đến món khác?



Mộc Như Lâm nâng gọng kính, “Sâm, thực ra anh không muốn theo đuổi Chu Nhã

Nhã phải không? Nếu đúng là thế, em sẽ ra tay giành lấy.”