Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 16 : Tiểu bạch hoa thuần khiết

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Thiên tính của tất cả mọi người là nếu đồ của mình đột nhiên bị kẻ khác dòm ngó đến, trong

nháy mắt nó sẽ từ một món đồ không đáng một xu vụt trở thành trân bảo

quý giá.



Mộc Như Sâm đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa, nghe đến câu

nói của Mộc Như Lâm thì dừng bước, nhíu mày nhìn về phía đứa em trai

song sinh, “Chú vừa mới nói cái gì?”



“Còn cần em lặp lại nữa sao? Việc gì phải phí thời gian như vậy hả Sâm? Anh không hứng thú nữa thì

đừng đứng ngáng đường, em cũng thích Kim Mạt Lỵ,” Mộc Như Lâm thản nhiên nói, trong đôi mắt xẹt qua một tia u tối.



Mộc Như Sâm Lập tức

phản đối, “Ai nói anh không thích? Chú đừng có xen vào, Chu Nhã Nhã là

của anh!” Cậu tuyên bố theo đuổi Chu Nhã Nhã trước mặt nhiều bạn bè như

vậy, nếu giữa chừng bị Mộc Như Lâm giành mất, mặt mũi của cậu biết giấu

vào đâu đây?



“Đến cả quà sinh nhật anh còn chưa chuẩn bị thì còn đòi tán tỉnh kiểu gì?”



“Hừ!” Mộc Như Sâm phiền chán gãi đầu, chợt hai mắt sáng lên, “Xin chị Lam một con rối tặng cho cô ấy là được,” Rối của chị con nào cũng rất tinh xảo, lại sống động như thật.



“À…” Mộc Như Lâm nhớ lại mấy con rối trong tủ kính, quả thật rất đẹp, đem tặng sinh nhật con gái là phù hợp nhất.



Nhìn bóng dáng Mộc Như Sâm thoải mái đi lên lầu, ánh mắt của Mộc Như Lâm

càng thâm trầm hơn. Đúng rồi đấy, cứ thế tiếp tục đi, tiếp tục ngoan

ngoãn theo đuổi Chu Nhã Nhã đi, đừng có bám dính lấy chị ấy, đừng chỉ

đem một mình chị ấy đặt trong tim, nếu không… sớm muộn cũng có một ngày

mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức không cứu vãn được. Cậu muốn thay anh

trai đạp chết cái mầm tai hoạ này! Cũng đồng thời nhắc nhở bản thân…



Tình yêu biến thái này không được phép tồn tại!



Kim Mạt Lỵ đã từng nói với cậu như thế, không biết từ lúc nào cậu bị cô ta
bằng tuổi cháu. Còn đây là con gái bảo bối của dì – Mộc Như Lam, lớn hơn cháu một tuổi. Sau này học hành có gì khó hiểu thì cứ hỏi chị, Mộc Như

Lam không thua kém gì giáo viên dạy phụ đạo đâu,” Kha Uyển Tình nói xong thì tự hào nhìn Mộc Như Lam, cô dịu dàng mỉm cười đáp lại.



Chú ý điểm này, Bạch Tố Tình hơi nheo mắt, sau đó ngượng ngùng cười với Mộc Như Lam, “Từ nay xin được chị chiếu cố nhiều hơn.”



Mộc Như Lam nhẹ nhàng gật đầu, ôn hoà nói, “Về sau cũng xin chiếu cố nhiều hơn, em gái.”



Đôi mày ẩn dưới lớp tóc của Bạch Tố Tình nhíu lại, không hiểu sao cô lại

cảm thấy rất khó chịu. Chắc nhầm thôi, đứa con gái tên Mộc Như Lam này

trông cũng không khó đối phó, theo tư liệu điều tra được thì cùng lắm

chỉ là loại mọt sách tốt bụng.



Lý tẩu rất nhanh đã bưng đồ ăn

lên. Kha Uyển Tình gắp cho Mộc Như Lam một miếng thịt, “Ăn nhiều thịt

một chút, trông con gầy quá,” Hỏi han con gái người khác xong thì bảo

bối nhà mình vẫn là quan trọng nhất.



Mộc Chấn Dương cũng gấp cho

Bạch Tố Tình một miếng rau. Bạch Tố Tình thầm ghét bỏ, ai thèm miếng rau của ông, gớm muốn chết, nói cho cùng thì chủ nhân Mộc gia là Kha Uyển

Tình chứ không phải Mộc Chấn Dương!



Cô ta đột nhiên nhìn về đĩa tôm, thỏ thẻ, “Đây là món mà mẹ thích nhất…”



Sự chú ý của Kha Uyển Tình lập tức bị dời đi, bà an ủi Bạch Tố Tình. Cô ta lập tức hoàn hồn, vờ lắc đầu ra vẻ kiên cường, khóe mắt lại hồng hồng.

Bộ dạng đó, không thể không thừa nhận là đã đánh vào tim hai người lớn

ngồi cạnh, dễ dàng khiến bọn họ phải quan tâm lo lắng đến cô ta.



Mộc Như Lâm thấy vậy thì thiện cảm dành cho Bạch Tố Tình tụt xuống âm. Vốn

cậu đã không đồng ý để một đứa con gái xa lạ ở nhờ trong nhà, bây giờ

lại còn nhìn thấy cô ta đoạt đi sự quan tâm đáng lẽ thuộc về Mộc Như

Lam, bàn tay cậu vô thức siết chặt đôi đũa.