Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 17 : Thân con rối tốt nhất

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Mộc Như Lam không có

phản ứng gì nhiều, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đến lúc ăn gần xong, cô mới

đột nhiên chặn đôi đũa mà Kha Uyển Tình đang dùng để gắp thức ăn lại,

lắc đầu nói, “Mẹ, món này mẹ không nên ăn nhiều.”



Kha Uyển Tình

ngẩn ra, nhìn vào miếng mướp đắng trên đầu đũa, gần nửa dĩa mướp đắng đã bị bà ăn hết. Thấy ánh mắt trách cứ của Mộc Như Lam, lòng bà ấm lên

từng đợt, híp mắt cười nói, “Biết rồi biết rồi, bà quản gia nhỏ ạ.”



Thân thể Kha Uyển Tình vốn âm hàn, đúng ra không nên ăn nhiều mướp đắng,

nhưng bà thì rất thích món sườn xào mướp, nên thỉnh thoảng ăn nhiều quá

lại gây hại cho sức khỏe. Mộc Chấn Dương không để ý chuyện này lắm, bà

cũng tự lo được, nhưng ai mà chẳng muốn có người quan tâm đến mình? Mộc

Như Lam là chiếc áo bông nhỏ đáng yêu, đồng thời cũng chính là niềm kiêu hãnh của bà.



Mộc Chấn Dương nghe nói vậy, cũng trầm mặt, “Không phải là đã nói phòng bếp đừng nấu mấy món đó sao?”



“Lý tẩu mới đến làm việc, có thể người làm trước quên nói cho chị ấy biết.

Ba đừng giận, ngày mai con sẽ nói với Lý tẩu một tiếng,” Mộc Như Lam

cười làm nũng khiến Mộc Chấn Dương mềm lòng vô cùng, đứa nhỏ này không

hề giống người mẹ đáng ghét của nó, suốt ngày nghiêm nghị chuyên quyền.



“Chuyện ấy con không cần phải bận tâm,” Ông nói.



Mộc Như Lam gật đầu, cô buông đũa, “Con lên phòng trước ạ.”



“Đi đi… Trước khi ngủ nhớ xuống uống sữa, mẹ sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị một ly sữa nóng cho con.”



“Vâng.”



Trong nháy mắt, Bạch Tố Tình cảm thấy mình không khác gì một kẻ bị quên lãng, một người ngoài không nên có mặt. Mặc dù cô ta là người ngoài thật,

nhưng cảm giác này khiến cô ta rất khó chịu, nhất là chỉ mới mấy phút

trước, cô ta vẫn còn nằm trong tầm chú ý của bọn họ.


“Thì ra là em bị dị ứng hoa oải hương, sao em không

nói?” Mộc Như Lam vờ như không thấy ánh mắt miễn cưỡng của Bạch Tố Tình, kéo cô ta vào theo. Căn phòng cũng giống như chủ nhân, sạch sẽ gọn gàng và ấm áp, nhưng nó lại khiến Bạch Tố Tình bất an.



“Lại đây, nằm úp xuống, chị giúp em thoa thuốc,” Mộc Như Lam nói.



Bạch Tố Tình ngượng ngùng xua tay, “Không cần đâu ạ, để em tự làm cũng được.”



“Làm sao mà được? Em không thể tự lau lưng của mình, nếu ngày mai vẫn còn dị ứng, mẹ mà biết thì sẽ áy náy,” Mộc Như Lam vừa quệt thuốc mỡ vào tay

vừa mỉm cười nói. Bạch Tố Tình cắn răng, ngay từ đầu cô ta đã muốn làm

cho Kha Uyển Tình áy náy, cô ta rất giỏi trong việc lợi dụng lòng người, nhưng Mộc Như Lam đã nói thế, cô ta chỉ có thể nghẹn họng, nếu không

thì còn gì là một tiểu bạch liên hiểu chuyện?



Bạch Tố Tình không

cam lòng cởi áo, đưa lưng về phía Mộc Như Lam. Không biết là thuốc mỡ

lạnh hay tay Mộc Như Lam lạnh, cô ta cảm thấy làn da mình, thậm chí là

xương tuỷ mình, rét cóng.



Mộc Như Lam dịu dàng cười, ánh mắt cô

thuận theo bàn tay, trượt trên làn da trắng nõn của Bạch Tố Tình, ngón

tay lướt qua xương quai xanh, mơn trớn khung xương vai, rồi từ xương cổ

chậm rãi di chuyển xuống thắt lưng, sau đó lại hướng lên trên, khiến

Bạch Tố Tình không khỏi cảm thấy quái dị.



“Chị ơi, xong chưa?” Bạch Tố Tình hỏi nhanh, giọng nói mang theo sự thúc giục.



Mộc Như Lam không trả lời, cô giấu đôi mắt khuất tại nơi mà Bạch Tố Tình

không thể thấy, si mê nhìn lưng cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve, “Khung xương

của Tình Tình rất cân đối, da cũng thật mịn màng.”



Vô cùng… Vô cùng… Vô cùng thích hợp để làm thành thân con rối.