Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 148 : V34.1 Vô sỉ (1)

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Kha Uyển Tình như tìm được ốc đảo giữa sa mạc, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, đúng vậy, bà ta còn có Mộc Như Lam, chỉ cần bà ta vẫn còn Mộc Như Lam thì bà ta sẽ không bao giờ thiếu tiền xài, Mộc thị phá sản cũng có sao đâu? Mộc Như Lam có nhà hàng Lâu Lan, Mộc Như Lam có Kha gia, bà ta là mẹ của cô, chẳng lẽ Mộc Như Lam sẽ nhìn bà ta chết đói sao? Đúng rồi bà ta có thể dựa vào Mộc Như Lam, bà ta có thể để Mộc Như Lam nuôi, không cần bán mạng cho cái công ty mà ngay cả thời gian đi thẩm mỹ viện cũng không có, và cũng sẽ không bị Hoắc Á Lận cười nhạo mình cố chấp.



Đúng, đúng thế, có Mộc Như Lam chẳng khác nào bà ta có được tất cả.



Kha Uyển Tình oán hận nhìn vào Lam Bỉnh Lân, “Được lắm, cậu nhớ kĩ cho tôi, đời này cậu đừng mơ tưởng có bất kỳ quan hệ gì với con gái tôi! Đừng hòng!”



Kha Uyển Tình nói xong bèn quay đầu xoay người rời đi, bóng lưng kia vẫn mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng như trước, Kha Uyển Tình dùng ảo tưởng để hung hăng phát tiết cơn giận, đừng tưởng rằng bà ta không biết, Lam Bỉnh Lân có tình cảm với Mộc Như Lam, mặc dù bà ta đã từng nghĩ tới việc lợi dụng việc hắn có tình cảm với Mộc Như Lam để kiếm chác vụ lợi, nhưng mà bà ta không nghĩ rằng, đối phương hoàn toàn không để bà ta – mẹ của Mộc Như Lam vào mắt! Cái thằng đáng chết, một khi đã như vậy, đừng hòng đến gần Mộc Như Lam dù chỉ một bước!



Lam Bỉnh Lân lẳng lặng nhìn bóng Kha Uyển Tình biến mất ở cửa phòng làm việc, vẻ mặt có chút hung ác nham hiểm, đồ đàn bà ta chết tiệt, bà ta ta nghĩ mình là ai? Mộc Như Lam và hắn có ở cùng nhau hay không lại còn cần bà ta ta cho phép sao? Hừ, thật đúng với câu nói kia, loại người da mặt dày vô đối!



Chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn chuyển động, cầm điện thoại trên bàn bấm một dãy số, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, truyền đến âm thanh mang theo vài phần biếng nhác mị hoặc, “Chuyện thế nào rồi?”



“A, vừa mới đi. Xem ra có vẻ rất tức giận.” Lam Bỉnh Lân nhếch miệng cười khinh thường.



“Điều đó là đương nhiên.” Đôi môi đỏ mọng của người bên kia hơi hơi cong lên, ngón cái nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn ở ngón trỏ, lười biếng ngồi trên chiếc ghế tựa lớn, như ma cà rồng lặng lẽ mở hai cánh ra trong bóng đêm.



“Vậy thì, muốn tiến hành luôn bước kế tiếp sao?” Lam Bỉnh Lân dựa lưng vào ghế nói, nói ra thủ đoạn thâm độc với đối phương, thật sự là một tên nguy hiểm mà, làm cho người ta khó lòng đề phòng, dường như dữ hổ mưu bì* không hay cho lắm, có điều, tình hình của Lam Bỉnh Lân đâm lao thì phải theo lao.



*Dữ hổ mưu bì (bảo hổ lột da): không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương (theo Quicktranslate).



“Đương nhiên, nhưng trước đó, phải cho dùng loại thuốc mạnh đã, tôi không muốn lãng phí dù chỉ một phân tiền.”



“Như vậy cũng được sao? Nhưng mà đối phương là mẹ của Mộc Như Lam, đó là sản nghiệp của Mộc gia.” Lam Bỉnh Lân có chút đoán không ra, rốt cuộc Đoạn Nghiêu này có tình cảm gì với Mộc Như Lam? Là yêu thích hay chỉ là muốn mưu hại? Năm đó Mộc Như Lam cứu hắn một mạng, cả lớp F đều cực kì yêu mến Mộc Như Lam, lẽ ra tình cảm của Đoạn Nghiêu đối với Mộc Như Lam phải càng thêm đặc biệt mới đúng, nhưng xem tình hình hiện tại thì có vẻ không phải như vậy, bởi vì Đoạn Nghiêu xuống tay quá độc ác, đến cả Lam Bỉnh Lân cũng không khỏi khiếp sợ.
“Con có thể vừa đi học vừa quản lý công ty mà.” Kha Uyển Tình nói với vẻ đương nhiên, trong học viện Lưu Tư Lan có nhiều người vừa đi học vừa đi làm trong công ty, xem Lam Bỉnh Lân, không phải chỉ hơn Mộc Như Lam một tuổi thôi sao? Người ta cũng đã quản lý Lam thị rất tốt, Mộc Như Lam đọc nhiều sách như vậy, cũng không thể nào không có khả năng ứng dụng vào thực tế chứ? Ít nhất cũng phải làm tốt hơn Lam Bỉnh Lân!



“Con không đồng ý.” Mộc Như Lam mỉm cười dội một một gáo nước lạnh vào Kha Uyển Tình.



Vẻ mặt vui sướng của Kha Uyển Tình lập tức trầm đi, “Con nói cái gì?”



Mộc Như Lam cười hiền lành nhìn bà ta, ngữ điệu đanh thép, “Nhà hàng Lâu Lan là ông ngoại tặng cho con, cho nên con có thể nhận là chuyện đương nhiên, nhưng con dựa vào cái gì mà đòi ông ngoại cho con một công ty? Làm sao con có thể nói với ông ngoại đây? Nói cho ông biết bởi vì con không thể nuôi nổi người mẹ tham vinh hoa phú quý với một nhà hàng Lâu Lan sao? Lợi nhuận một năm cũng không đủ cho bà ta dùng trong một buổi đấu giá? Có lẽ ông ngoại sẽ đón con về Hồng Kông ngay lập tức ấy chứ.”



Mộc Như Lam sẽ không đòi hỏi điều gì từ người khác, cũng giống như họ không giúp đỡ cô lúc cô khó khăn, chính cô sẽ dùng hết sức lực để đứng lên, cũng sẽ không cầu xin người khác giúp đỡ, bởi vì cô tin tưởng, chỉ cần cô không chết, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, miễn là cô nhớ chỉ cần cố gắng trả giá tương xứng, là có thể làm được, mà không cần giống như kẻ ăn xin cầu xin sự giúp đỡ.



Kha Uyển Tình lập tức vỗ bàn đứng dậy, căm tức nhìn Mộc Như Lam, “Con nói mẹ là một người tham vinh hoa phú quý?” Kha Uyển Tình bị chọc giận, Mộc Như Lam dám nói bà ta như vậy? Chẳng phải cô vẫn luôn là đứa con gái ngoan của bà ta sao? Làm sao cô dám nói bà ta như vậy?!



“Ngại quá, con ăn ngay nói thật, khiến mẹ tổn thương rồi sao?” Mộc Như Lam mỉm cười nói, trong nháy mắt Kha Uyển Tình bị chọc tới mức nổi giận đùng đùng.



“Bây giờ con muốn cãi nhau với mẹ hả? Mộc Như Lam giáo dưỡng của con chạy đi đâu mất rồi?!” Kha Uyển Tình chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Mộc Như Lam sẽ đối xử với bà ta như vậy.



“Nếu như mẹ cho rằng con cố ý cùng mẹ đôi co thì tùy. Về phần giáo dưỡng... nói giáo dưỡng với mẹ, không phải là chuyện rất ngu xuẩn sao?” Người đàn bà ta nanh nọc, bởi vì bà ta nuôi dạy tôi cho nên tôi không thể ra tay với bà ta sao? Hiện tại Kha Uyển Tình không khác gì một con quạ bị vặt trụi lông, muốn tìm kiếm phượng hoàng che chở, đồng thời còn nhòm ngó lông vũ của phượng hoàng, một kẻ không tự lập luôn muốn dựa vào người khác ngay từ đầu, lợi dụng cô, cô nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng, không phải sao? Ngạo mạn như vậy, ai sẽ bố thí cho bà ta?



“Mày...” Kha Uyển Tình không thể tin nổi trợn mắt, tức giận ngực phập phồng kịch liệt nhìn Mộc Như Lam mỉm cười, trước kia bà ta cảm thấy ấm áp tốt đẹp, lúc này lại hận không thể xé rách mặt của cô, cơ thể và ý nghĩ phối hợp, bà ta giơ cao tay lên, tát mạnh xuống mặt của Mộc Như Lam.



“Bộp!”