Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 150 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Trên núi mờ sương, phía chân trời vừa mới chiếu lên một chút ánh sáng, mấy chiếc ô tô màu đen từ dưới núi đi lên, thẳng cho đến khi tới đỗ bên ngoài bệnh viện.
Joy đã đem theo người đứng chờ ở cổng lớn, rạng sáng hôm nay bệnh tình của con gái nghị sĩ Savile bắt đầu chuyển biến xấu, nghị sĩ Savile vì con gái mà từ New York đích thân tới California.
Mặc Khiêm Nhân không được hoan nghênh trong hàng ngũ, lúc này, hắn đang chạy bộ trên núi, lập trình công việc một ngày của hắn sẽ không vì đối phương là nghị sĩ mà có gì lệch lạc, đó là lí do mà lúc này một đám người đang ngồi trong văn phòng viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen chờ Mặc Khiêm Nhân.
“Có lẽ chúng ta nên đi gặp Ive trước. Nhờ bác sĩ Sparanise một chút?” Người đàn ông có mái tóc đen là thư kí của nghị sĩ Savile đợi được một lúc mới lên tiếng đề nghị, cứ ngồi như vậy chỉ để chờ một người không phải quá ngu ngốc sao, về phần vị Amon tiên sinh kia, tính cách hắn như thế nào ở chính phủ Mỹ còn có ai không biết chứ?
“Tin tôi đi, đây không phải là một ý kiến hay.” Schmidt lắc đầu nói, nơi dưới kia rất nguy hiểm, không thích hợp cho người bình thường đi vào.
“Chỉ là đi trước quan sát bác sĩ đó một chút thôi mà.” Thư ký tiên sinh chắc hẳn hoàn toàn không biết những người bị giam trong phòng kia chỉ cần nói một vài câu lập tức sẽ gây ra chuyện, bọn họ cũng không phải không biết đối phương là tội phạm biến thái nghiêm trọng, ngu ngốc tự đi tìm rắc rối.
Schmidt còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt Joy cũng không có ý phản đối, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu lam, búi tóc nâu nghiêm khắc nói, “Đương nhiên có thể, có lẽ các ông cũng nên đi trước để biết một chút về bác sĩ Ive.” Gặp một tên như Ive, bọn họ đại khái sẽ không nhận thức được cái giá bọn họ phải trả .
“Joy!” Schmidt mở to hai mắt nhìn.
“Xin theo tôi tới đây, rất may số người không quá nhiều, nếu không rất dễ xảy ra những việc ngoài ý muốn.” Joy nói, ngộ nhỡ có người bị dụ đi tới phía trước hoặc là người phía sau tấm kính kia tiến tới quá gần tấm kính cũng không được, lần trước Ive lặng lẽ dùng thìa ăn cơm cắt thủy tinh ra thành một cánh cửa, vị nữ nghiên cứu sinh đáng thương kia nghĩ có thủy tinh ngăn cách nên mới dựa vào, vì thế nên mới xảy ra hậu quả đáng sợ như vậy .
Cuối cùng Joy quyết định đi xuống dưới cùng với nghị sĩ Savile, thư kí và mấy người bảo vệ nghị sĩ.
Cửa sắt ngoài cùng ở phía dưới chậm rãi mở ra, những người lần đầu tiên tới nhà tù này từ từ đi xuống theo Joy.
Không biết có phải vì lí do gì hay không, vừa vào chỗ này, bọn họ liền cảm giác được không khí vô cùng lạnh lẽo, lưng hơi run lên.
“Chào nghị sĩ.”
“Mong anh giúp tôi, bệnh tình của con gái tôi đang chuyển biến xấu, con bé cần phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, các bác sĩ đều nói đã hết cách...” Mà đám bác sĩ kia lại đang vùi đầu vào sách nghiên cứu cách phẫu thuật, chỉ có vị bác sĩ biến thái bên trong kia đã từng tiến hành thành công một lần, hoàn hảo một cách phi thường, đương nhiên, nếu không phải Ive ăn luôn cô gái kia, vị tiểu thư đáng yêu đó chắc hẳn giờ này đã chạy nhảy khắp nơi như con nai.
“Tôi nghĩ ý của tôi đã được Joy truyền tới bà.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, không có chuyện vì thân phận đối phương mà thái độ đạm mạc của hắn thay đổi.
“Không, xin đừng như vậy tiên sinh, tôi chỉ có một đứa con gái, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thì tôi cũng không thể nào từ bỏ, cầu xin anh.” Nữ nghị sĩ lúc này dường như chỉ là một người mẹ lo cho con gái mình, khẩn thiết cầu xin Mặc Khiêm Nhân giúp.
Mặc Khiêm Nhân cau mày, nhìn về phía Ive ở trong nhà tù đang mỉm cười, Ive lập tức lên tiếng nói, “Tôi nói, trừ phi đổi trại giam cho tôi.”
Mặc Khiêm Nhân đạm mạc quay đầu lại, nhìn về phía nghị sĩ Savile, “Bà thấy đó, hắn sẽ không đồng ý, mà nếu bà đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn lập tức sẽ có ý nghĩ đào tẩu ra ngoài, mà một khi hắn đã trốn thoát thành công khả năng con gái của bà cũng sẽ bị giết.” Ive là bác sĩ, nhưng cũng là một tên biến thái, đưa cho hắn một con dao phẫu thuật cũng giống như đưa cho hắn một chìa khóa toàn năng, khả năng hắn đào tẩu cao hơn 50%, mà tôi hoàn toàn không có hứng thú đi bắt phạm nhân đã từng bị bắt trước đó, việc này rất nhàm chán .
“Thề có chúa, tôi tuyệt đối sẽ không để tiểu thư đáng yêu bị tử thần mang đi.” Ive tươi cười chân thành tha thiết hướng nghị sĩ Savile nói, nắm trong tay điểm yếu nhất của con người là tình cảm, người mẹ này lại yêu con gái như vậy, sao có thể từ chối điều kiện đơn giản của hắn? Có không ít nhà giam bảo mật chặt chẽ, điểm khác nhau duy nhất chính là, nơi khác không có người đàn ông tên Amon này.
Nghị sĩ Savile nhìn Ive, nhìn đôi mắt tha thiết chân thành của hắn, còn thân mật mỉm cười, lời nói lịch thiệp, tựa hồ, có thể tin cậy? Bà có chút dao động nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, “Địa điểm phẫu thuật có thể định ở California, trong lúc tiến hành phẫu thuật bên ngoài sẽ bị bao vây kiểm soát nghiêm ngặt, tôi sẽ xin FBI đến hỗ trợ.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Mặc Khiêm Nhân đưa mắt nhìn về phía bên phạm nhân khác, trong mắt bọn họ đều là hứng thú, có lẽ là đang ngầm cá cược, xem Ive có thể trở thành người đầu tiên đào tẩu thành công khỏi bệnh viện tâm thần Coen ngay dưới mắt viện trưởng Mặc Khiêm Nhân hay không.
====
Ive (đọc là Ai-v) là một nhân vật quan trọng có khá nhiều đất diễn, sau này còn giằng co so đo với Lam Lam nữa. Các nàng thấy giữa đại từ “hắn” và đại từ “y”, cái nào hợp với Ive hơn?