Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 180 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Kha gia.



Trong phòng khách sáng trưng ngồi đầy người, có người ngáp liên tục, có người tức mà không dám nói, có người thấp thỏm lo âu.



Mọi người chia thành từng phe rõ rệt trên bộ sô pha kiểu cổ, Kha lão gia Kha Xương Hoàng ngồi ở ghế chủ, hai bên trái phải lần lượt là gia đình bà hai Lâm Ngọc Nhan và gia đình bà ba Lý Tiểu Thanh, còn Akutsu Junko thì ngồi rót trà một mình trên chiếc ghế đối diện với Kha lão gia.



Giờ này Kha lão gia đáng lẽ phải ngủ rồi nhưng đêm nay lão vẫn nhất quyết ngồi chờ để được gặp đứa cháu gái mình hết mực yêu thương.



Lão dứt khoát ngồi trên ghế sô pha, hai tay đặt lên chiếc gậy màu đồng, bên dưới mái tóc bạc gọn gàng là một khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc cho thấy lão không phải là người dễ gần, nhất là đôi mắt của lão, sắc bén và hết sức lãnh khốc. Mặc dù Kha Xương Hoàng đã hơn bảy mươi tuổi nhưng cũng không ai dám vì thế mà coi khinh, lão được mệnh danh là “Kiêu hùng”, cùng Hoắc lão gia Hoắc Quan làm chủ nửa giang sơn, một đời huy hoàng không bao giờ lụi tàn.



Kha Kim Lan ngồi cạnh mẹ là Hùng Lệ Lệ, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, trong lòng vừa nôn vừa tức, tối nay cô ta có hẹn đi hộp đêm với bạn, cuộc vui sắp bắt đầu rồi, cô ta không muốn đến muộn! Mẹ nó, chỉ là một đứa cháu thôi mà, việc gì phải rình rang như vậy cơ chứ? Dựa vào đâu mà bắt bọn họ phải chờ chị ta? Chưa hết, chị ta là con là cháu, dựa vào đâu mà bắt người lớn phải chờ?!



Nhưng tất nhiên là Kha Kim Lan không dám nói ra điều này, người ngồi ở vị trí cao nhất vẫn đang vui vẻ chờ đợi kia kìa, cô ta có điên đâu mà nói? Không biết con bé Mộc Như Lam đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho lão gia mà lão lại đối xử với nó tốt như vậy!



Cô ta giật mạnh cái tay áo đỏ rực của Hùng Lệ Lệ làm đứt mất mấy sợi lông cáo. Khuôn mặt hai mẹ con giống nhau như đúc, người đàn bà kiêu ngạo kia lườm Kha Kim Lan một cái nhưng vẫn cười lên tiếng, “Cha, chắc Lam Lam phải còn lâu mới tới nơi, hay là cha đi nghỉ trước đi, để chúng con chờ thôi cũng được? Trời lạnh thế này, nếu Lam Lam về mà nhìn thấy cha không nghỉ ngơi mà lại ngồi đây chờ thì có khi lại trách chúng con chăm sóc cha không đàng hoàng.”



Bà ta là con nhà gia giáo được gả vào Kha gia, bình thường rất kênh kiệu chuyên quyền nhưng khi đứng trước mặt Kha Xương Hoàng thì lại luôn sắm vai dịu dàng lễ độ, đến cả mắng Mộc Như Lam không biết kính trọng người lớn cũng là nhẹ nhàng như vậy.



Kha Thế Vinh trừng mắt nhìn vợ, Lâm Ngọc Nhan cũng chau mày.




“Con biết ta đang nói đến ai mà.” Kha Xương Hoàng lại trừng Mộc Như Lam một cái, con bé càng ngày càng nghịch, lão đã quá nuông chiều nó rồi chăng?



Mộc Như Lam khẽ cười, “Anh ấy là một người đàn ông tốt.”



“Đàn ông tốt còn nhiều mà, chỉ cần yêu thì đàn ông nào cũng sẽ được dạy thành đàn ông tốt.” Kha Xương Hoàng nghiêm túc nói, có thể thấy lão có thành kiến rất nặng với Mặc Khiêm Nhân, lão đã từng nghi ngờ liệu có phải thông tin mình tra được là giả hay không, nhưng điều tra thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một: con của một gia tộc đang xuống dốc! Mặc dù bản thân anh ta rất hoàn hảo nhưng vẫn không xứng với cháu gái cưng của lão!



Mộc Như Lam đỡ lão vào phòng, “Chuyện này nói sau nhé, bây giờ ông ngủ trước đi đã.”



“Không được...”



“Không nói nữa, mau ngủ đi, bằng không ngày mai ông đừng hòng ăn ngọt.” Mộc Như Lam đột nhiên nghiêm túc làm Kha Xương Hoàng trợn mắt một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, thiệt tình, không biết có phải già rồi nên đổi tính hay không chứ ngày xưa làm gì có ai dám cãi lời lão… để rồi sau bao năm mới nhận ra bản tính lạnh bạc đã đóng băng cả trái tim mình.



Lão không có tình cảm, vợ lão, con lão, cháu trai cháu gái cũng không dành tình cảm gì cho lão. Đứng giữa một đại gia đình mà lão vẫn tịch mịch khôn cùng. Tuy lão tỏ vẻ không cần nhưng thật ra trong lòng rất để ý, vì thế khi bỗng nhiên nhận được một bức thư từ cô con gái nhỏ của đứa con bất hiếu năm xưa, lão đã không khỏi xúc động.



Một đứa bé tám tuổi, gửi cho lão thiệp chúc mừng tự làm, sự quan tâm giản đơn mà ấm áp ấy lập tức chạm vào trái tim lão, sao lão có thể không thương cô cho được?



Mộc Như Lam hài lòng đắp chăn cho Kha Xương Hoàng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới tắt đèn đóng cửa, để lại lão nằm mím môi trong bóng tối, hừ, tuy rất thương cô nhưng chuyện này lão nhất quyết không đồng ý! Nhất quyết không cho phép Mộc Như Lam giẫm lên vết xe đổ của mẹ nó!